古诗词

定道德经为六十四章漫书所得八首

郭之奇

天下多忌讳,首尾一身畏。tiān xià duō jì huì,shǒu wěi yī shēn wèi。
民人多技巧,奢淫终日炒。mín rén duō jì qiǎo,shē yín zhōng rì chǎo。
利器转相夸,国家同怨嗟。lì qì zhuǎn xiāng kuā,guó jiā tóng yuàn jiē。
禁之以法令,盗贼持柯柄。jìn zhī yǐ fǎ lìng,dào zéi chí kē bǐng。
使我介然知,所戒惟施为。shǐ wǒ jiè rán zhī,suǒ jiè wéi shī wèi。
大道甚夷,而民好径。dà dào shén yí,ér mín hǎo jìng。
好之在下,犹不可胜。hǎo zhī zài xià,yóu bù kě shèng。
好之自我,民胡不应。hǎo zhī zì wǒ,mín hú bù yīng。
必也其圣,无欲乃净。bì yě qí shèng,wú yù nǎi jìng。
生之畜之,万物所命。shēng zhī chù zhī,wàn wù suǒ mìng。
塞之闭之,光而不映。sāi zhī bì zhī,guāng ér bù yìng。
修之于身,天下以定。xiū zhī yú shēn,tiān xià yǐ dìng。
比于赤子,以柔握劲。bǐ yú chì zi,yǐ róu wò jìn。
至精至和,卒如本性。zhì jīng zhì hé,zú rú běn xìng。
是谓玄同,亲疏孰竞。shì wèi xuán tóng,qīn shū shú jìng。
闷闷醇醇,不可歌咏。mèn mèn chún chún,bù kě gē yǒng。
吾将从其后,与民相左右。wú jiāng cóng qí hòu,yǔ mín xiāng zuǒ yòu。
根长而蒂久,能取复能守。gēn zhǎng ér dì jiǔ,néng qǔ fù néng shǒu。
嗟兹家国母,是曰乾坤友。jiē zī jiā guó mǔ,shì yuē qián kūn yǒu。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

偕诸友赏川茶得行字三首

郭之奇

烟景相招座客盈,小园幽赏起谈清。yān jǐng xiāng zhāo zuò kè yíng,xiǎo yuán yōu shǎng qǐ tán qīng。
花容婵媛迟春色,酒意飞扬入夜情。huā róng chán yuàn chí chūn sè,jiǔ yì fēi yáng rù yè qíng。
秉烛非关时序促,兴怀翻觉昔今轻。bǐng zhú fēi guān shí xù cù,xīng huái fān jué xī jīn qīng。
却疑当日兰亭事,俯仰犹多感慨生。què yí dāng rì lán tíng shì,fǔ yǎng yóu duō gǎn kǎi shēng。

次日薄暮偕诸伴集尔孚浮春涘得言字

郭之奇

晚追春色出东门,有约还过载酒园。wǎn zhuī chūn sè chū dōng mén,yǒu yuē hái guò zài jiǔ yuán。
兴入花前同不浅,杯从诗思与俱烦。xīng rù huā qián tóng bù qiǎn,bēi cóng shī sī yǔ jù fán。
全消数局浮更永,赖有馀音止座喧。quán xiāo shù jú fú gèng yǒng,lài yǒu yú yīn zhǐ zuò xuān。
此际忙闲因底事,醉醒以外欲何言。cǐ jì máng xián yīn dǐ shì,zuì xǐng yǐ wài yù hé yán。

和宋尔孚悠韵

郭之奇

春光翻借我能游,寻得春情向酒搜。chūn guāng fān jiè wǒ néng yóu,xún dé chūn qíng xiàng jiǔ sōu。
薄暮晴烟依郭静,清宵流色望郊浮。báo mù qíng yān yī guō jìng,qīng xiāo liú sè wàng jiāo fú。
千杯痛饮何辞醉,四座歌欢不受愁。qiān bēi tòng yǐn hé cí zuì,sì zuò gē huān bù shòu chóu。
撰就新词还语宋,莫将秋绪向今悠。zhuàn jiù xīn cí hái yǔ sòng,mò jiāng qiū xù xiàng jīn yōu。

和杨承之分韵

郭之奇

生计应从曲蘖栖,酣情屈指数君齐。shēng jì yīng cóng qū niè qī,hān qíng qū zhǐ shù jūn qí。
忙闲世故杯中失,迟速风光醉后迷。máng xián shì gù bēi zhōng shī,chí sù fēng guāng zuì hòu mí。
竟日相逢谁是主,三春结伴总如泥。jìng rì xiāng féng shuí shì zhǔ,sān chūn jié bàn zǒng rú ní。
欢来痛饮真何极,留取同心归赋兮。huān lái tòng yǐn zhēn hé jí,liú qǔ tóng xīn guī fù xī。

夏日陈羹姚吴越望越瀛偕陆山甫谢儒美集饮南岩

郭之奇

岩光初拂爽尘襟,好友相招别有心。yán guāng chū fú shuǎng chén jīn,hǎo yǒu xiāng zhāo bié yǒu xīn。
垒石扶云疏碧洞,馀霞敛日反苍林。lěi shí fú yún shū bì dòng,yú xiá liǎn rì fǎn cāng lín。
晚风微递南薰薄,霄汉轻移北斗深。wǎn fēng wēi dì nán xūn báo,xiāo hàn qīng yí běi dòu shēn。
留取空冥归窈谷,醉携山月下孤岑。liú qǔ kōng míng guī yǎo gǔ,zuì xié shān yuè xià gū cén。

五月二日王子龙招看赛龙舟得流字

郭之奇

暑雨蒸沉午梦收,画船声报晚江柔。shǔ yǔ zhēng chén wǔ mèng shōu,huà chuán shēng bào wǎn jiāng róu。
披襟风色先迎水,入眼波光远趁舟。pī jīn fēng sè xiān yíng shuǐ,rù yǎn bō guāng yuǎn chèn zhōu。
郭外云山容我伴,天中节序诏人游。guō wài yún shān róng wǒ bàn,tiān zhōng jié xù zhào rén yóu。
清时独许从鸥客,笑傲中央一叶流。qīng shí dú xǔ cóng ōu kè,xiào ào zhōng yāng yī yè liú。

再用子龙韵

郭之奇

画舟空作叶公看,岂少真龙见者难。huà zhōu kōng zuò yè gōng kàn,qǐ shǎo zhēn lóng jiàn zhě nán。
俄觌津南初出剑,翻惊溟北乍飞翰。é dí jīn nán chū chū jiàn,fān jīng míng běi zhà fēi hàn。
卷风雪浪须臾变,带雨云峰咫尺瞒。juǎn fēng xuě làng xū yú biàn,dài yǔ yún fēng zhǐ chǐ mán。
独有中流歌笑客,扁舟不动顶奔湍。dú yǒu zhōng liú gē xiào kè,biǎn zhōu bù dòng dǐng bēn tuān。

孙蜚莪偕宋尔孚杨承之携酒过从得榴字是日夏尽

郭之奇

壶榼招邀过一丘,凭将君酌反相酬。hú kē zhāo yāo guò yī qiū,píng jiāng jūn zhuó fǎn xiāng chóu。
未须棋局长消夏,祇畏诗篇早赋秋。wèi xū qí jú zhǎng xiāo xià,qí wèi shī piān zǎo fù qiū。
对酒方知朋与好,感时独许醉忘忧。duì jiǔ fāng zhī péng yǔ hǎo,gǎn shí dú xǔ zuì wàng yōu。
却惭东老虽贫乐,斋璧犹劳众擘榴。què cán dōng lǎo suī pín lè,zhāi bì yóu láo zhòng bāi liú。

题宋尔义亦楼

郭之奇

醉卧斯楼三月醒,是中清景梦疑经。zuì wò sī lóu sān yuè xǐng,shì zhōng qīng jǐng mèng yí jīng。
远招云岫千峰碧,近入棉阴一片青。yuǎn zhāo yún xiù qiān fēng bì,jìn rù mián yīn yī piàn qīng。
恐碍烟光低翠牖,为收爽气启霞扃。kǒng ài yān guāng dī cuì yǒu,wèi shōu shuǎng qì qǐ xiá jiōng。
秋容此日知尤好,葭露梧风想共泠。qiū róng cǐ rì zhī yóu hǎo,jiā lù wú fēng xiǎng gòng líng。

寄赠冯尔韬给谏二首

郭之奇

棠歌久系召南思,衮职新传仲甫司。táng gē jiǔ xì zhào nán sī,gǔn zhí xīn chuán zhòng fǔ sī。
鸣佩应知清响集,谏书莫以圣朝推。míng pèi yīng zhī qīng xiǎng jí,jiàn shū mò yǐ shèng cháo tuī。
绘图持节真何日,补牍牵裾此一时。huì tú chí jié zhēn hé rì,bǔ dú qiān jū cǐ yī shí。
岭外遥将无别绪,山居翘首看封辞。lǐng wài yáo jiāng wú bié xù,shān jū qiào shǒu kàn fēng cí。

寄赠冯尔韬给谏二首

郭之奇

生平日向久要寻,留取孤肠不愧今。shēng píng rì xiàng jiǔ yào xún,liú qǔ gū cháng bù kuì jīn。
一别自分居索共,有怀倍觉远思深。yī bié zì fēn jū suǒ gòng,yǒu huái bèi jué yuǎn sī shēn。
榕江梧掖三年梦,丹阙蓬门两地心。róng jiāng wú yē sān nián mèng,dān quē péng mén liǎng dì xīn。
愁入燕天舒望眼,西风回首岭云禁。chóu rù yàn tiān shū wàng yǎn,xī fēng huí shǒu lǐng yún jìn。

烹茗邀悦则过坐偶及禅理即席口占

郭之奇

漫将儒教释神玄,捉得真如共此天。màn jiāng rú jiào shì shén xuán,zhuō dé zhēn rú gòng cǐ tiān。
但识存存俱不朽,莫因渺渺视诸缘。dàn shí cún cún jù bù xiǔ,mò yīn miǎo miǎo shì zhū yuán。
一灯在室光时照,万月于川影各圆。yī dēng zài shì guāng shí zhào,wàn yuè yú chuān yǐng gè yuán。
深夜梅香窥座发,谈馀起对自悠然。shēn yè méi xiāng kuī zuò fā,tán yú qǐ duì zì yōu rán。

癸酉北征二人偕至茶阳江帆迅速翻怪春风促予离也

郭之奇

万里春风怅别程,征帆喜速此翻惊。wàn lǐ chūn fēng chàng bié chéng,zhēng fān xǐ sù cǐ fān jīng。
已成家远因亲聚,遂有波滔向我迎。yǐ chéng jiā yuǎn yīn qīn jù,suì yǒu bō tāo xiàng wǒ yíng。
预拟青山同客舍,早分流水作乡情。yù nǐ qīng shān tóng kè shě,zǎo fēn liú shuǐ zuò xiāng qíng。
离心何地堪消折,不惮天涯咫尺争。lí xīn hé dì kān xiāo zhé,bù dàn tiān yá zhǐ chǐ zhēng。

舟中别诸亲远媵者

郭之奇

交手舟行难遽分,一杯酒尽反为君。jiāo shǒu zhōu xíng nán jù fēn,yī bēi jiǔ jǐn fǎn wèi jūn。
离筵稠叠离仍讳,别渚潺湲别始闻。lí yán chóu dié lí réng huì,bié zhǔ chán yuán bié shǐ wén。
心逐春深燕地草,梦回日落故江云。xīn zhú chūn shēn yàn dì cǎo,mèng huí rì luò gù jiāng yún。
临风长恍烟波语,愁绝于今未忍云。lín fēng zhǎng huǎng yān bō yǔ,chóu jué yú jīn wèi rěn yún。

过永定关

郭之奇

去涧依依鳄渚潨,来云早向凤山蒙。qù jiàn yī yī è zhǔ cóng,lái yún zǎo xiàng fèng shān méng。
乡关暌隔兹方始,仆马瘏痡此曷终。xiāng guān kuí gé zī fāng shǐ,pū mǎ tú fū cǐ hé zhōng。
身陟闽峰高最处,眼看潮海近无中。shēn zhì mǐn fēng gāo zuì chù,yǎn kàn cháo hǎi jìn wú zhōng。
纵然回首空肠断,蜷局悲怀随地同。zòng rán huí shǒu kōng cháng duàn,quán jú bēi huái suí dì tóng。