古诗词

定道德经为六十四章漫书所得八首

郭之奇

使民复结绳,老死不相陵。shǐ mín fù jié shéng,lǎo sǐ bù xiāng líng。
甲兵无所用,舟车无所乘。jiǎ bīng wú suǒ yòng,zhōu chē wú suǒ chéng。
使民复畏威,不言而自归。shǐ mín fù wèi wēi,bù yán ér zì guī。
吾言甚易知,知者亦何希。wú yán shén yì zhī,zhī zhě yì hé xī。
不知知病,不病乃圣。bù zhī zhī bìng,bù bìng nǎi shèng。
圣人不病,民莫不敬。shèng rén bù bìng,mín mò bù jìng。
不争而胜,不召而应。bù zhēng ér shèng,bù zhào ér yīng。
天之所亘,民胡不定。tiān zhī suǒ gèn,mín hú bù dìng。
天网恢恢,天道日回。tiān wǎng huī huī,tiān dào rì huí。
抑高举下,损去益来。yì gāo jǔ xià,sǔn qù yì lái。
有馀不足,既覆始培。yǒu yú bù zú,jì fù shǐ péi。
圣人胎之,使世皆孩。shèng rén tāi zhī,shǐ shì jiē hái。
以柔胜刚,以弱胜强。yǐ róu shèng gāng,yǐ ruò shèng qiáng。
处下曷殃,损馀曷伤。chù xià hé yāng,sǔn yú hé shāng。
受其不祥,为天下王。shòu qí bù xiáng,wèi tiān xià wáng。
执契司方,为天古皇。zhí qì sī fāng,wèi tiān gǔ huáng。
毋为大匠斫,以劳血指握。wú wèi dà jiàng zhuó,yǐ láo xuè zhǐ wò。
道本无名璞,人心方寸觉。dào běn wú míng pú,rén xīn fāng cùn jué。
五千牛背言,一画庖牺学。wǔ qiān niú bèi yán,yī huà páo xī xué。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

花枝归客园花似笑似怜又似有所思诗以解之

郭之奇

倾盖持携却甚真,莫嫌多事转相嗔。qīng gài chí xié què shén zhēn,mò xián duō shì zhuǎn xiāng chēn。
纵留此地应谁主,五夜微芳独懊春。zòng liú cǐ dì yīng shuí zhǔ,wǔ yè wēi fāng dú ào chūn。

花枝归客园花似笑似怜又似有所思诗以解之

郭之奇

自在诸花莫太狂,无情风雨绝须妨。zì zài zhū huā mò tài kuáng,wú qíng fēng yǔ jué xū fáng。
春方泛爱难孤倚,客有馀心欲细商。chūn fāng fàn ài nán gū yǐ,kè yǒu yú xīn yù xì shāng。

孟冬之望乘月溯流至广陵

郭之奇

何处澄波泻客愁,射陂流水趁邗沟。hé chù chéng bō xiè kè chóu,shè bēi liú shuǐ chèn hán gōu。
天连牛斗同分野,地转东南共一州。tiān lián niú dòu tóng fēn yě,dì zhuǎn dōng nán gòng yī zhōu。

泊广陵偶成

郭之奇

隋堤柳岸旧飞花,零落霜风莫怨嗟。suí dī liǔ àn jiù fēi huā,líng luò shuāng fēng mò yuàn jiē。
二十四桥寒月夜,清辉犹映玉钩斜。èr shí sì qiáo hán yuè yè,qīng huī yóu yìng yù gōu xié。

泊广陵偶成

郭之奇

西亭竹影未堪邻,东阁梅花兴转新。xī tíng zhú yǐng wèi kān lín,dōng gé méi huā xīng zhuǎn xīn。
若道琼台天下少,迷楼千载尚飞尘。ruò dào qióng tái tiān xià shǎo,mí lóu qiān zài shàng fēi chén。

泊广陵偶成

郭之奇

山堂云阁传欧吕,载月题星两得名。shān táng yún gé chuán ōu lǚ,zài yuè tí xīng liǎng dé míng。
但使今人能古事,龙冈风景自盈盈。dàn shǐ jīn rén néng gǔ shì,lóng gāng fēng jǐng zì yíng yíng。

楼上

郭之奇

一抹轻云护晓吹,盈盈楼上对花时。yī mǒ qīng yún hù xiǎo chuī,yíng yíng lóu shàng duì huā shí。
春风若解吹红片,愿作东墙第一枝。chūn fēng ruò jiě chuī hóng piàn,yuàn zuò dōng qiáng dì yī zhī。

花前

郭之奇

乱入花前共一枝,平分柳色较双眉。luàn rù huā qián gòng yī zhī,píng fēn liǔ sè jiào shuāng méi。
春风不耐罗衣薄,缓步归来听晓鹂。chūn fēng bù nài luó yī báo,huǎn bù guī lái tīng xiǎo lí。

玉山道中三绝

郭之奇

忆昔行云云有神,今逢山玉玉如人。yì xī xíng yún yún yǒu shén,jīn féng shān yù yù rú rén。
当年入梦原非梦,今日疑真亦未真。dāng nián rù mèng yuán fēi mèng,jīn rì yí zhēn yì wèi zhēn。

玉山道中三绝

郭之奇

试将玉貌与花评,赢得芳华近远生。shì jiāng yù mào yǔ huā píng,yíng dé fāng huá jìn yuǎn shēng。
裙妒榴红真妒杀,脸分芙艳实分明。qún dù liú hóng zhēn dù shā,liǎn fēn fú yàn shí fēn míng。

玉山道中三绝

郭之奇

此中真意向谁传,未必芳心许世怜。cǐ zhōng zhēn yì xiàng shuí chuán,wèi bì fāng xīn xǔ shì lián。
安得丹青留窈谷,漫将绿绮动幽泉。ān dé dān qīng liú yǎo gǔ,màn jiāng lǜ qǐ dòng yōu quán。

羊城秋怀十绝客居嗤任达之幼舆何必乃尔拟闲情于靖节始可言诗

郭之奇

独守长秋六尺床,昏昏非醉亦非狂。dú shǒu zhǎng qiū liù chǐ chuáng,hūn hūn fēi zuì yì fēi kuáng。
客居误傍霜红树,每夜秋声点客肠。kè jū wù bàng shuāng hóng shù,měi yè qiū shēng diǎn kè cháng。

羊城秋怀十绝客居嗤任达之幼舆何必乃尔拟闲情于靖节始可言诗

郭之奇

生平未解市婆娑,种种痴愁自恨多。shēng píng wèi jiě shì pó suō,zhǒng zhǒng chī chóu zì hèn duō。
简点侬身底事可,问卿何故不飞梭。jiǎn diǎn nóng shēn dǐ shì kě,wèn qīng hé gù bù fēi suō。

羊城秋怀十绝客居嗤任达之幼舆何必乃尔拟闲情于靖节始可言诗

郭之奇

错认秋光忽似春,相逢疑假梦疑真。cuò rèn qiū guāng hū shì chūn,xiāng féng yí jiǎ mèng yí zhēn。
暗中添得如云侣,翻恨缘深误作邻。àn zhōng tiān dé rú yún lǚ,fān hèn yuán shēn wù zuò lín。

羊城秋怀十绝客居嗤任达之幼舆何必乃尔拟闲情于靖节始可言诗

郭之奇

清朝汲井灌芙蓉,谁捣玄霜擘面逢。qīng cháo jí jǐng guàn fú róng,shuí dǎo xuán shuāng bāi miàn féng。
不管羁人消渴甚,尽倾玉露洗朝容。bù guǎn jī rén xiāo kě shén,jǐn qīng yù lù xǐ cháo róng。