古诗词

读南华外篇述以四言十五章骈拇

郭之奇

臭腐神奇,相化若宜。chòu fǔ shén qí,xiāng huà ruò yí。
天下一气,古今一时。tiān xià yī qì,gǔ jīn yī shí。
圣人贵一,至人无为。shèng rén guì yī,zhì rén wú wèi。
六合为巨,其内未离。liù hé wèi jù,qí nèi wèi lí。
秋毫为小,成体因之。qiū háo wèi xiǎo,chéng tǐ yīn zhī。
何小何巨,道将女随。hé xiǎo hé jù,dào jiāng nǚ suí。
被衣言道,啮缺堕肢。bèi yī yán dào,niè quē duò zhī。
媒媒晦晦,不可谋思。méi méi huì huì,bù kě móu sī。
身之初有,其蜕孰委。shēn zhī chū yǒu,qí tuì shú wěi。
行亦胡往,处亦胡持。xíng yì hú wǎng,chù yì hú chí。
生胎生卵,八九窍差。shēng tāi shēng luǎn,bā jiǔ qiào chà。
其来无迹,其往无涯。qí lái wú jì,qí wǎng wú yá。
无门无房,上下高卑。wú mén wú fáng,shàng xià gāo bēi。
终则复始,天物交资。zhōng zé fù shǐ,tiān wù jiāo zī。
须臾之说,奚足儒儿。xū yú zhī shuō,xī zú rú ér。
白驹之过,忽然而驰。bái jū zhī guò,hū rán ér chí。
勃然出此,油然入斯。bó rán chū cǐ,yóu rán rù sī。
不形之形,人所同私。bù xíng zhī xíng,rén suǒ tóng sī。
道无不在,在恶可期。dào wú bù zài,zài è kě qī。
不际之际,物所共疑。bù jì zhī jì,wù suǒ gòng yí。
老龙冥冥,泰清孜孜。lǎo lóng míng míng,tài qīng zī zī。
光耀视窅,捶钩莫移。guāng yào shì yǎo,chuí gōu mò yí。
无人无物,谁怒谁嘻。wú rén wú wù,shuí nù shuí xī。
未有天地,其初可窥。wèi yǒu tiān dì,qí chū kě kuī。
古人同化,今人内疲。gǔ rén tóng huà,jīn rén nèi pí。
为物逆旅,终为物欺。wèi wù nì lǚ,zhōng wèi wù qī。
儒墨蚩蚩,是非相嗤。rú mò chī chī,shì fēi xiāng chī。
知乃不知,不知乃知。zhī nǎi bù zhī,bù zhī nǎi zhī。
无问无应,曰希曰夷。wú wèn wú yīng,yuē xī yuē yí。
夫惟希夷,曰天古师。fū wéi xī yí,yuē tiān gǔ shī。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

下平十三

郭之奇

多时春去月犹三,留得春名一刻甘。duō shí chūn qù yuè yóu sān,liú dé chūn míng yī kè gān。
今夕何当重赋别,双愁强付一杯担。jīn xī hé dāng zhòng fù bié,shuāng chóu qiáng fù yī bēi dān。

上十三

郭之奇

眼见东风愁不反,朝来梅雨催春远。yǎn jiàn dōng fēng chóu bù fǎn,cháo lái méi yǔ cuī chūn yuǎn。
阶前落尽百端花,懒俟今宵苔卧稳。jiē qián luò jǐn bǎi duān huā,lǎn qí jīn xiāo tái wò wěn。

去十三

郭之奇

悠然相对莫相问,报答时光都有分。yōu rán xiāng duì mò xiāng wèn,bào dá shí guāng dōu yǒu fēn。
伊我九旬同醉醒,诸篇颇觉春遥近。yī wǒ jiǔ xún tóng zuì xǐng,zhū piān pǒ jué chūn yáo jìn。

入十三

郭之奇

春情我意肯终极,每至离思同黯默。chūn qíng wǒ yì kěn zhōng jí,měi zhì lí sī tóng àn mò。
却怪疏怀百懒惛,无端幽事偏窥得。què guài shū huái bǎi lǎn hūn,wú duān yōu shì piān kuī dé。

晚泊小步承之向索诗题口占答之

郭之奇

参差一叶渡春溪,同步芳洲日正西。cān chà yī yè dù chūn xī,tóng bù fāng zhōu rì zhèng xī。
共道春山皆故识,更邀溪月作新题。gòng dào chūn shān jiē gù shí,gèng yāo xī yuè zuò xīn tí。

过峡江悼自从叔二绝

郭之奇

当年江峡醉扁舟,击楫同歌万里流。dāng nián jiāng xiá zuì biǎn zhōu,jī jí tóng gē wàn lǐ liú。
三载家山人物变,不堪此地独回头。sān zài jiā shān rén wù biàn,bù kān cǐ dì dú huí tóu。

过峡江悼自从叔二绝

郭之奇

云满长江雨满舟,悲予不但泪添流。yún mǎn zhǎng jiāng yǔ mǎn zhōu,bēi yǔ bù dàn lèi tiān liú。
死生既隔山河异,他日归看宿草头。sǐ shēng jì gé shān hé yì,tā rì guī kàn sù cǎo tóu。

答杨承之上巳诗

郭之奇

已过清明修褉天,桃花欲尽杏花颠。yǐ guò qīng míng xiū xiè tiān,táo huā yù jǐn xìng huā diān。
一声黄鸟催春色,满地红苔落雨溅。yī shēng huáng niǎo cuī chūn sè,mǎn dì hóng tái luò yǔ jiàn。

白发非春事承之亦愁春乎答此似嘲实以慰也

郭之奇

三月飞红乱欲纷,江头风色正愁君。sān yuè fēi hóng luàn yù fēn,jiāng tóu fēng sè zhèng chóu jūn。
独馀两岸杨花絮,留与扁舟丝鬓分。dú yú liǎng àn yáng huā xù,liú yǔ biǎn zhōu sī bìn fēn。

百里金陵

郭之奇

百里晴江二水新,六朝金色数峰春。bǎi lǐ qíng jiāng èr shuǐ xīn,liù cháo jīn sè shù fēng chūn。
烟花想像青门内,压酒吴姬是主人。yān huā xiǎng xiàng qīng mén nèi,yā jiǔ wú jī shì zhǔ rén。

过采石吊李白墓四首一快其遇知章也

郭之奇

英豪相视一杯中,笑向金銮顾紫宫。yīng háo xiāng shì yī bēi zhōng,xiào xiàng jīn luán gù zǐ gōng。
貂作当年知己具,靴留千载侍臣风。diāo zuò dāng nián zhī jǐ jù,xuē liú qiān zài shì chén fēng。

过采石吊李白墓四首一快其遇知章也

郭之奇

赋就调羹动主知,歌成酌酒感妃辞。fù jiù diào gēng dòng zhǔ zhī,gē chéng zhuó jiǔ gǎn fēi cí。
无端宿醉双靴落,故令新妆一语疑。wú duān sù zuì shuāng xuē luò,gù lìng xīn zhuāng yī yǔ yí。

过采石吊李白墓四首一快其遇知章也

郭之奇

金笺捧出庆池章,落羽翻辞銮殿旁。jīn jiān pěng chū qìng chí zhāng,luò yǔ fān cí luán diàn páng。
供奉清班能几日,风骚不尽古今场。gōng fèng qīng bān néng jǐ rì,fēng sāo bù jǐn gǔ jīn chǎng。

过采石吊李白墓四首一快其遇知章也

郭之奇

主恩朋意两殊遭,知遇无缘答寸毫。zhǔ ēn péng yì liǎng shū zāo,zhī yù wú yuán dá cùn háo。
只为宫阉多气色,故藏名姓入醇醪。zhǐ wèi gōng yān duō qì sè,gù cáng míng xìng rù chún láo。

舟间柳絮二首

郭之奇

柳絮纷纷不耐春,先来羁缆向愁人。liǔ xù fēn fēn bù nài chūn,xiān lái jī lǎn xiàng chóu rén。
萍飘自合伊同绪,未落衣襟已怅神。píng piāo zì hé yī tóng xù,wèi luò yī jīn yǐ chàng shén。