古诗词

读南华杂篇述以五言十一章庚桑楚

郭之奇

古今何龌龊,解人终邈邈。gǔ jīn hé wò chuò,jiě rén zhōng miǎo miǎo。
襄城七圣迷,适遇小童觉。xiāng chéng qī shèng mí,shì yù xiǎo tóng jué。
稽首谢师归,秉鞭天下握。jī shǒu xiè shī guī,bǐng biān tiān xià wò。
久矣真人言,謦欬难追琢。jiǔ yǐ zhēn rén yán,qǐng kài nán zhuī zuó。
我观时世君,魏狗横胸卓。wǒ guān shí shì jūn,wèi gǒu héng xiōng zhuó。
我观时世臣,吴狙矜巧数。wǒ guān shí shì chén,wú jū jīn qiǎo shù。
儒墨分五涂,智辩殊三乐。rú mò fēn wǔ tú,zhì biàn shū sān lè。
天下无公是,自是还自驳。tiān xià wú gōng shì,zì shì hái zì bó。
一弦动一音,漫劳鼓宫角。yī xián dòng yī yīn,màn láo gǔ gōng jiǎo。
蝇翼垩鼻端,空想运斤斫。yíng yì è bí duān,kōng xiǎng yùn jīn zhuó。
暖暖而姝姝,守一先生学。nuǎn nuǎn ér shū shū,shǒu yī xiān shēng xué。
下焉为豕虱,终归屠者爆。xià yān wèi shǐ shī,zhōng guī tú zhě bào。
上焉说舜膻,方求童土渥。shàng yān shuō shùn shān,fāng qiú tóng tǔ wò。
谁能抱德炀,以顺天下朴。shuí néng bào dé yáng,yǐ shùn tiān xià pǔ。
有喙长三尺,浑兮其若独。yǒu huì zhǎng sān chǐ,hún xī qí ruò dú。
牂生于奥中,未尝牧以捉。zāng shēng yú ào zhōng,wèi cháng mù yǐ zhuō。
鹑生于宎次,未烦田以较。chún shēng yú yǎo cì,wèi fán tián yǐ jiào。
河源万载流,风日奚损剥。hé yuán wàn zài liú,fēng rì xī sǔn bō。
不解而知足,不知知乃倬。bù jiě ér zhī zú,bù zhī zhī nǎi zhuō。
能知古今朔,乃称大扬榷。néng zhī gǔ jīn shuò,nǎi chēng dà yáng què。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

爽色

郭之奇

燕舍忽成秋,梧风就客愁。yàn shě hū chéng qiū,wú fēng jiù kè chóu。
俄传声憭慄,渐觉气高浮。é chuán shēng liǎo lì,jiàn jué qì gāo fú。
霜薄朝花耐,天空晚雁悠。shuāng báo cháo huā nài,tiān kōng wǎn yàn yōu。
月明西岭对,爽色尽皇州。yuè míng xī lǐng duì,shuǎng sè jǐn huáng zhōu。

散馆得春曹未补

郭之奇

六载藜灯倦,三秋兰署深。liù zài lí dēng juàn,sān qiū lán shǔ shēn。
红颜吹短鬓,白眼愧华簪。hóng yán chuī duǎn bìn,bái yǎn kuì huá zān。
坐对浮云变,时忧末路沉。zuò duì fú yún biàn,shí yōu mò lù chén。
闻弦应欲坠,按剑复何心。wén xián yīng yù zhuì,àn jiàn fù hé xīn。

解嘲

郭之奇

少小怀孤尚,浮名那足贪。shǎo xiǎo huái gū shàng,fú míng nà zú tān。
遇禽羞获十,分栗任朝三。yù qín xiū huò shí,fēn lì rèn cháo sān。
已笑书空拙,更深愿外惭。yǐ xiào shū kōng zhuō,gèng shēn yuàn wài cán。
虽云不晓事,遮莫解嘲谙。suī yún bù xiǎo shì,zhē mò jiě cháo ān。

长叹

郭之奇

摇落秋风日,低徊万古心。yáo luò qiū fēng rì,dī huái wàn gǔ xīn。
青云悲短翮,白雪怅孤吟。qīng yún bēi duǎn hé,bái xuě chàng gū yín。
懒复呼升斗,终须问尺寻。lǎn fù hū shēng dòu,zhōng xū wèn chǐ xún。
当年初服在,长叹未抽簪。dāng nián chū fú zài,zhǎng tàn wèi chōu zān。

补主客司有提督二馆之差

郭之奇

礼乐从君子,车书尽远人。lǐ lè cóng jūn zi,chē shū jǐn yuǎn rén。
献方无异物,典属有微臣。xiàn fāng wú yì wù,diǎn shǔ yǒu wēi chén。
咫尺阶前近,要荒万里邻。zhǐ chǐ jiē qián jìn,yào huāng wàn lǐ lín。
从兹诸服外,谁敢不尊亲。cóng zī zhū fú wài,shuí gǎn bù zūn qīn。

贡使杂沓至馆

郭之奇

重译归中国,咸宾及四门。zhòng yì guī zhōng guó,xián bīn jí sì mén。
正仪思足法,束带自能言。zhèng yí sī zú fǎ,shù dài zì néng yán。
表饵非吾术,柔怀属圣恩。biǎo ěr fēi wú shù,róu huái shǔ shèng ēn。
须知干羽地,观耀莫齐论。xū zhī gàn yǔ dì,guān yào mò qí lùn。

西番诸夷方物多恶薄及乌思藏入贡违期诗以示之

郭之奇

流沙非不远,鞭棰在阶堂。liú shā fēi bù yuǎn,biān chuí zài jiē táng。
西旅能通道,氐羌自享王。xī lǚ néng tōng dào,dī qiāng zì xiǎng wáng。
薄来虽有训,职贡本无忘。báo lái suī yǒu xùn,zhí gòng běn wú wàng。
自古咸宾日,何时失献方。zì gǔ xián bīn rì,hé shí shī xiàn fāng。

与朝鲜贡使

郭之奇

独念间关苦,劳来出至尊。dú niàn jiān guān kǔ,láo lái chū zhì zūn。
蠢奴方绝命,尔国旧同伦。chǔn nú fāng jué mìng,ěr guó jiù tóng lún。
普率思王土,梯航亦圣恩。pǔ lǜ sī wáng tǔ,tī háng yì shèng ēn。
但无忘远服,自可世维藩。dàn wú wàng yuǎn fú,zì kě shì wéi fān。

鲜使以皇华石洲二集求序兼乞余诗文稿书以答之

郭之奇

著书依北阙,问字及东夷。zhù shū yī běi quē,wèn zì jí dōng yí。
八则传箕后,同文入盛时。bā zé chuán jī hòu,tóng wén rù shèng shí。
未飞司马檄,能诵大苏词。wèi fēi sī mǎ xí,néng sòng dà sū cí。
海外多声教,归求自有师。hǎi wài duō shēng jiào,guī qiú zì yǒu shī。

汶上阻雨甲戌册荆藩道中作

郭之奇

朝云行岫出,暝雨向林深。cháo yún xíng xiù chū,míng yǔ xiàng lín shēn。
乍喜红尘退,还愁绿野沉。zhà xǐ hóng chén tuì,hái chóu lǜ yě chén。
前车迷屡望,后骑未闻音。qián chē mí lǚ wàng,hòu qí wèi wén yīn。
惟有孤村火,遥悬失路心。wéi yǒu gū cūn huǒ,yáo xuán shī lù xīn。

邹邑道中雨过晓望

郭之奇

晨郊收宿雨,晓望出馀清。chén jiāo shōu sù yǔ,xiǎo wàng chū yú qīng。
野意参差碧,山容近远明。yě yì cān chà bì,shān róng jìn yuǎn míng。
苔浮生日厚,草湿受风轻。tái fú shēng rì hòu,cǎo shī shòu fēng qīng。
更觉含烟柳,离披似客情。gèng jué hán yān liǔ,lí pī shì kè qíng。

晚眺

郭之奇

骋目清郊际,轻阴拂道周。chěng mù qīng jiāo jì,qīng yīn fú dào zhōu。
山容兼野澹,林影入村幽。shān róng jiān yě dàn,lín yǐng rù cūn yōu。
万象空烟合,孤霞夕丽流。wàn xiàng kōng yān hé,gū xiá xī lì liú。
繇来多晚兴,此际倍悠悠。yáo lái duō wǎn xīng,cǐ jì bèi yōu yōu。

七夕江月距立秋前有六日

郭之奇

江远摇凉月,影分天汉流。jiāng yuǎn yáo liáng yuè,yǐng fēn tiān hàn liú。
弦光低鹊渡,机石拂蟾钩。xián guāng dī què dù,jī shí fú chán gōu。
巧向何人得,槎因使客浮。qiǎo xiàng hé rén dé,chá yīn shǐ kè fú。
只怜欢夜短,此夕未为秋。zhǐ lián huān yè duǎn,cǐ xī wèi wèi qiū。

十四夜泊繁昌旧县镇

郭之奇

月自无而满,风惟西与南。yuè zì wú ér mǎn,fēng wéi xī yǔ nán。
秋光时可掬,天意日难探。qiū guāng shí kě jū,tiān yì rì nán tàn。
绿岸同舟懒,青山对客憨。lǜ àn tóng zhōu lǎn,qīng shān duì kè hān。
羁人甘寂寂,或恐使星惭。jī rén gān jì jì,huò kǒng shǐ xīng cán。

汉川秋怀

郭之奇

垂耳悲劳骥,冥飞羡逸鸿。chuí ěr bēi láo jì,míng fēi xiàn yì hóng。
及兹游远日,方见出门功。jí zī yóu yuǎn rì,fāng jiàn chū mén gōng。
招隐怀幽桂,歌骚变落枫。zhāo yǐn huái yōu guì,gē sāo biàn luò fēng。
沧浪何处叟,此调或相同。cāng làng hé chù sǒu,cǐ diào huò xiāng tóng。
1682«2345678»