古诗词

读南华杂篇述以五言十一章庚桑楚

郭之奇

古今何龌龊,解人终邈邈。gǔ jīn hé wò chuò,jiě rén zhōng miǎo miǎo。
襄城七圣迷,适遇小童觉。xiāng chéng qī shèng mí,shì yù xiǎo tóng jué。
稽首谢师归,秉鞭天下握。jī shǒu xiè shī guī,bǐng biān tiān xià wò。
久矣真人言,謦欬难追琢。jiǔ yǐ zhēn rén yán,qǐng kài nán zhuī zuó。
我观时世君,魏狗横胸卓。wǒ guān shí shì jūn,wèi gǒu héng xiōng zhuó。
我观时世臣,吴狙矜巧数。wǒ guān shí shì chén,wú jū jīn qiǎo shù。
儒墨分五涂,智辩殊三乐。rú mò fēn wǔ tú,zhì biàn shū sān lè。
天下无公是,自是还自驳。tiān xià wú gōng shì,zì shì hái zì bó。
一弦动一音,漫劳鼓宫角。yī xián dòng yī yīn,màn láo gǔ gōng jiǎo。
蝇翼垩鼻端,空想运斤斫。yíng yì è bí duān,kōng xiǎng yùn jīn zhuó。
暖暖而姝姝,守一先生学。nuǎn nuǎn ér shū shū,shǒu yī xiān shēng xué。
下焉为豕虱,终归屠者爆。xià yān wèi shǐ shī,zhōng guī tú zhě bào。
上焉说舜膻,方求童土渥。shàng yān shuō shùn shān,fāng qiú tóng tǔ wò。
谁能抱德炀,以顺天下朴。shuí néng bào dé yáng,yǐ shùn tiān xià pǔ。
有喙长三尺,浑兮其若独。yǒu huì zhǎng sān chǐ,hún xī qí ruò dú。
牂生于奥中,未尝牧以捉。zāng shēng yú ào zhōng,wèi cháng mù yǐ zhuō。
鹑生于宎次,未烦田以较。chún shēng yú yǎo cì,wèi fán tián yǐ jiào。
河源万载流,风日奚损剥。hé yuán wàn zài liú,fēng rì xī sǔn bō。
不解而知足,不知知乃倬。bù jiě ér zhī zú,bù zhī zhī nǎi zhuō。
能知古今朔,乃称大扬榷。néng zhī gǔ jīn shuò,nǎi chēng dà yáng què。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

赠答诗十绝楼居

郭之奇

别梦馀心犹共锁,愁容何力可相开。bié mèng yú xīn yóu gòng suǒ,chóu róng hé lì kě xiāng kāi。
请伊再向西风问,秋恨如今裁未裁。qǐng yī zài xiàng xī fēng wèn,qiū hèn rú jīn cái wèi cái。

因念昔者寺僧乞诗子瞻有银河谪仙之语古今闻见不同飞流溅沫岂尽为徐诗洗恶哉

郭之奇

银河一派玉江垂,日落天清倍可思。yín hé yī pài yù jiāng chuí,rì luò tiān qīng bèi kě sī。
自得三春增异色,更飞千尺写仙诗。zì dé sān chūn zēng yì sè,gèng fēi qiān chǐ xiě xiān shī。

柳中人四绝

郭之奇

一苗活影向风前,两叶残愁照水边。yī miáo huó yǐng xiàng fēng qián,liǎng yè cán chóu zhào shuǐ biān。
莫是浣纱当日伴,含情敛意就春烟。mò shì huàn shā dāng rì bàn,hán qíng liǎn yì jiù chūn yān。

柳中人四绝

郭之奇

水分娇面未全明,柳入双眉共一情。shuǐ fēn jiāo miàn wèi quán míng,liǔ rù shuāng méi gòng yī qíng。
举目跚跚云里坠,销魂冉冉画中成。jǔ mù shān shān yún lǐ zhuì,xiāo hún rǎn rǎn huà zhōng chéng。

柳中人四绝

郭之奇

颇疑流水动朝馡,错认荷风上晓衣。pǒ yí liú shuǐ dòng cháo fēi,cuò rèn hé fēng shàng xiǎo yī。
愿借微风风不已,便随芳气达罗帏。yuàn jiè wēi fēng fēng bù yǐ,biàn suí fāng qì dá luó wéi。

柳中人四绝

郭之奇

柳岸风开叶叶光,朝来何事断人肠。liǔ àn fēng kāi yè yè guāng,cháo lái hé shì duàn rén cháng。
前山纵有行云色,春梦惟依水一方。qián shān zòng yǒu xíng yún sè,chūn mèng wéi yī shuǐ yī fāng。

壬申春晓西园即事五绝

郭之奇

一样烟光共晓华,几般花木日交加。yī yàng yān guāng gòng xiǎo huá,jǐ bān huā mù rì jiāo jiā。
请君试向西园看,春色人间第几家。qǐng jūn shì xiàng xī yuán kàn,chūn sè rén jiān dì jǐ jiā。

壬申春晓西园即事五绝

郭之奇

嫩柳池边渐学低,枝头忽见晓莺啼。nèn liǔ chí biān jiàn xué dī,zhī tóu hū jiàn xiǎo yīng tí。
请伊再向东风问,春色人间齐未齐。qǐng yī zài xiàng dōng fēng wèn,chūn sè rén jiān qí wèi qí。

壬申春晓西园即事五绝

郭之奇

未许春风日夜忙,全凭晓色护微芳。wèi xǔ chūn fēng rì yè máng,quán píng xiǎo sè hù wēi fāng。
水浮花际添重影,山入庭前共一光。shuǐ fú huā jì tiān zhòng yǐng,shān rù tíng qián gòng yī guāng。

壬申春晓西园即事五绝

郭之奇

试借风光共剪裁,霞分红艳雪分皑。shì jiè fēng guāng gòng jiǎn cái,xiá fēn hóng yàn xuě fēn ái。
含情此日休相妒,同是当年一手栽。hán qíng cǐ rì xiū xiāng dù,tóng shì dāng nián yī shǒu zāi。

壬申春晓西园即事五绝

郭之奇

少陵行步为春迷,江上寻花花索题。shǎo líng xíng bù wèi chūn mí,jiāng shàng xún huā huā suǒ tí。
我独闭门春在此,漫将玉水当花溪。wǒ dú bì mén chūn zài cǐ,màn jiāng yù shuǐ dāng huā xī。

走笔向宋尔孚乞绛桃一种

郭之奇

庭花数种聊当春,不尽春容春笑人。tíng huā shù zhǒng liáo dāng chūn,bù jǐn chūn róng chūn xiào rén。
漫想河阳千树色,敢希溪曲一枝新。màn xiǎng hé yáng qiān shù sè,gǎn xī xī qū yī zhī xīn。

尔孚复以诗乞余长春花此种固来自尔孚也

郭之奇

长春花发倍添春,春浅春深识故人。zhǎng chūn huā fā bèi tiān chūn,chūn qiǎn chūn shēn shí gù rén。
人日看春春日旧,春为人旧令花新。rén rì kàn chūn chūn rì jiù,chūn wèi rén jiù lìng huā xīn。

种菊

郭之奇

西园亦自有东篱,传语风光次第吹。xī yuán yì zì yǒu dōng lí,chuán yǔ fēng guāng cì dì chuī。
为爱霜华秋际满,漫赊春色雨中移。wèi ài shuāng huá qiū jì mǎn,màn shē chūn sè yǔ zhōng yí。

树兰

郭之奇

入抱惟应向晓芳,同心为尔日相望。rù bào wéi yīng xiàng xiǎo fāng,tóng xīn wèi ěr rì xiāng wàng。
拟留幽佩偕荷制,肯令琴歌对草伤。nǐ liú yōu pèi xié hé zhì,kěn lìng qín gē duì cǎo shāng。