古诗词

庄称古人其备备列六经祖宪之思尊孔至矣

郭之奇

古道四辟而六通,六经在人如六宗。gǔ dào sì pì ér liù tōng,liù jīng zài rén rú liù zōng。
世传之史日流风,邹鲁之士时击蒙。shì chuán zhī shǐ rì liú fēng,zōu lǔ zhī shì shí jī méng。
王迹既熄圣无功,百家一曲苦相雄。wáng jì jì xī shèng wú gōng,bǎi jiā yī qū kǔ xiāng xióng。
天地之美忽而空,神明之容非我容。tiān dì zhī měi hū ér kōng,shén míng zhī róng fēi wǒ róng。
后之学者自为宫,往而不反孰堪从。hòu zhī xué zhě zì wèi gōng,wǎng ér bù fǎn shú kān cóng。
古道将为天下蒙,蒙犹可撒裂谁缝。gǔ dào jiāng wèi tiān xià méng,méng yóu kě sā liè shuí fèng。
华山裘褐几相逢,輐断胹调千语重。huá shān qiú hè jǐ xiāng féng,wàn duàn ér diào qiān yǔ zhòng。
或云我知天下中,燕北越南西乃东。huò yún wǒ zhī tiān xià zhōng,yàn běi yuè nán xī nǎi dōng。
无外无内无有终,大同小同各异同。wú wài wú nèi wú yǒu zhōng,dà tóng xiǎo tóng gè yì tóng。
悲哉声响自相穷,智豪追逐如飘蓬。bēi zāi shēng xiǎng zì xiāng qióng,zhì háo zhuī zhú rú piāo péng。
谁知古道天为宗,去王非远人自聋。shuí zhī gǔ dào tiān wèi zōng,qù wáng fēi yuǎn rén zì lóng。
众术支离由世衷,一蚊一虻蔽一聪。zhòng shù zhī lí yóu shì zhōng,yī wén yī méng bì yī cōng。
悠悠上律鲁尼峰,漆园化蝶绕洙封。yōu yōu shàng lǜ lǔ ní fēng,qī yuán huà dié rào zhū fēng。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

壬辰避地马鞍山治一枝未就兹春闻儆复于前址搆栖感赋十律

郭之奇

林峦相隐蔽,茅屋自荒深。lín luán xiāng yǐn bì,máo wū zì huāng shēn。
未了青春色,难伸白雪吟。wèi le qīng chūn sè,nán shēn bái xuě yín。
惊翔姑一止,哀啸且为音。jīng xiáng gū yī zhǐ,āi xiào qiě wèi yīn。
猿鸟人间物,安知物外心。yuán niǎo rén jiān wù,ān zhī wù wài xīn。

壬辰避地马鞍山治一枝未就兹春闻儆复于前址搆栖感赋十律

郭之奇

微尚难矜己,虚荣独让时。wēi shàng nán jīn jǐ,xū róng dú ràng shí。
买山聊复尔,浮海亦安之。mǎi shān liáo fù ěr,fú hǎi yì ān zhī。
止足明孤性,栖寻见夙思。zhǐ zú míng gū xìng,qī xún jiàn sù sī。
巢居何代子,不使世人知。cháo jū hé dài zi,bù shǐ shì rén zhī。

壬辰避地马鞍山治一枝未就兹春闻儆复于前址搆栖感赋十律

郭之奇

遭人身欲退,适我物皆悠。zāo rén shēn yù tuì,shì wǒ wù jiē yōu。
岩壑澄朝景,风潮变夕流。yán hè chéng cháo jǐng,fēng cháo biàn xī liú。
高深时应接,今古日沉浮。gāo shēn shí yīng jiē,jīn gǔ rì chén fú。
耳目周旋外,馀心尚可求。ěr mù zhōu xuán wài,yú xīn shàng kě qiú。

壬辰避地马鞍山治一枝未就兹春闻儆复于前址搆栖感赋十律

郭之奇

世事环千虑,春容出万端。shì shì huán qiān lǜ,chūn róng chū wàn duān。
林泉方滴沥,风雨莫迷漫。lín quán fāng dī lì,fēng yǔ mò mí màn。
独鸟依深树,群鸥就远澜。dú niǎo yī shēn shù,qún ōu jiù yuǎn lán。
且同尘外物,时向静中看。qiě tóng chén wài wù,shí xiàng jìng zhōng kàn。

晚眺得初月有怀二首

郭之奇

薄暮来孤眺,春愁强独宽。báo mù lái gū tiào,chūn chóu qiáng dú kuān。
轻云归远岫,初月动微澜。qīng yún guī yuǎn xiù,chū yuè dòng wēi lán。
物象宜高广,人心亦静安。wù xiàng yí gāo guǎng,rén xīn yì jìng ān。
如何羁客绪,复自有千端。rú hé jī kè xù,fù zì yǒu qiān duān。

晚眺得初月有怀二首

郭之奇

翠壁双流界,苍烟一带围。cuì bì shuāng liú jiè,cāng yān yī dài wéi。
空山犹作伴,芳草未同归。kōng shān yóu zuò bàn,fāng cǎo wèi tóng guī。
往日催春色,回风动落晖。wǎng rì cuī chūn sè,huí fēng dòng luò huī。
伤心千里外,魂远莫予违。shāng xīn qiān lǐ wài,hún yuǎn mò yǔ wéi。

赋得芳草无行径

郭之奇

山川馀阻僻,宇宙一荒园。shān chuān yú zǔ pì,yǔ zhòu yī huāng yuán。
遂有迷离色,能铺近远痕。suì yǒu mí lí sè,néng pù jìn yuǎn hén。
兔丝悬碧照,虫网扬黄昏。tù sī xuán bì zhào,chóng wǎng yáng huáng hūn。
不向穷途返,安知屐齿存。bù xiàng qióng tú fǎn,ān zhī jī chǐ cún。

赋得空山正落花

郭之奇

尝疑春梦短,时令晓魂微。cháng yí chūn mèng duǎn,shí lìng xiǎo hún wēi。
初日开林影,回风动客衣。chū rì kāi lín yǐng,huí fēng dòng kè yī。
正怜红艳落,愁见绿芳肥。zhèng lián hóng yàn luò,chóu jiàn lǜ fāng féi。
何事幽峰曲,能留一片飞。hé shì yōu fēng qū,néng liú yī piàn fēi。

赋得虚牖风惊梦

郭之奇

竹室摇清影,松吹动窈岑。zhú shì yáo qīng yǐng,sōng chuī dòng yǎo cén。
祇同春寂寞,能使夜凄深。qí tóng chūn jì mò,néng shǐ yè qī shēn。
久恨成终古,长愁折寸心。jiǔ hèn chéng zhōng gǔ,zhǎng chóu zhé cùn xīn。
宁关空谷响,却令远魂沉。níng guān kōng gǔ xiǎng,què lìng yuǎn hún chén。

赋得空床月厌人

郭之奇

永夜虚长枕,孤衾下短帷。yǒng yè xū zhǎng zhěn,gū qīn xià duǎn wéi。
已愁灯久对,那许月相窥。yǐ chóu dēng jiǔ duì,nà xǔ yuè xiāng kuī。
念昔惊同梦,于今照独思。niàn xī jīng tóng mèng,yú jīn zhào dú sī。
自甘形抱影,不用素娥嗤。zì gān xíng bào yǐng,bù yòng sù é chī。

烟色翠痕

郭之奇

惜吾不及古,谁与共蘅荪。xī wú bù jí gǔ,shuí yǔ gòng héng sūn。
虚泛循烟色,淹留舍翠痕。xū fàn xún yān sè,yān liú shě cuì hén。
只愁春欲暮,复使旦为昏。zhǐ chóu chūn yù mù,fù shǐ dàn wèi hūn。
缓步从樵子,归来独掩门。huǎn bù cóng qiáo zi,guī lái dú yǎn mén。

鸟啼花落

郭之奇

山静岩烟隮,春遥树影深。shān jìng yán yān jī,chūn yáo shù yǐng shēn。
樵风闻黝黑,微路出幽森。qiáo fēng wén yǒu hēi,wēi lù chū yōu sēn。
自结羁人恨,偏惊物候沉。zì jié jī rén hèn,piān jīng wù hòu chén。
鸟啼应有意,花落岂无心。niǎo tí yīng yǒu yì,huā luò qǐ wú xīn。

赋得鸟啼春未足

郭之奇

幽事初微许,风光欲细裁。yōu shì chū wēi xǔ,fēng guāng yù xì cái。
嘤求何物至,栖择为君来。yīng qiú hé wù zhì,qī zé wèi jūn lái。
落日稀俦侣,空山但草莱。luò rì xī chóu lǚ,kōng shān dàn cǎo lái。
烟花谁处烂,不令此声催。yān huā shuí chù làn,bù lìng cǐ shēng cuī。

赋得花落梦无聊

郭之奇

长有春来恨,真无可奈何。zhǎng yǒu chūn lái hèn,zhēn wú kě nài hé。
燕泥香未减,蝶粉腻犹多。yàn ní xiāng wèi jiǎn,dié fěn nì yóu duō。
万点随风去,残枝畏月过。wàn diǎn suí fēng qù,cán zhī wèi yuè guò。
相思凭寐接,魂断复因他。xiāng sī píng mèi jiē,hún duàn fù yīn tā。

春未足应有馀春鸟啼何事

郭之奇

亦知春十九,去日总堪思。yì zhī chūn shí jiǔ,qù rì zǒng kān sī。
欲问无穷意,方当未足时。yù wèn wú qióng yì,fāng dāng wèi zú shí。
可怜枝上语,犹向谷中迷。kě lián zhī shàng yǔ,yóu xiàng gǔ zhōng mí。
错认烟风浅,频呼细雨吹。cuò rèn yān fēng qiǎn,pín hū xì yǔ chuī。