古诗词

庄列道术谓墨才士老真人感其言而定宗

郭之奇

道为时裂亦有以,古道全收天地美。dào wèi shí liè yì yǒu yǐ,gǔ dào quán shōu tiān dì měi。
道非一道安可穷,时心好变将胡止。dào fēi yī dào ān kě qióng,shí xīn hǎo biàn jiāng hú zhǐ。
不敢尽言今术非,且亦谁知古人是。bù gǎn jǐn yán jīn shù fēi,qiě yì shuí zhī gǔ rén shì。
其诸百家难遽陈,道之近仁由墨始。qí zhū bǎi jiā nán jù chén,dào zhī jìn rén yóu mò shǐ。
独思禹勤兼利人,使人忧悲人自喜。dú sī yǔ qín jiān lì rén,shǐ rén yōu bēi rén zì xǐ。
墨经传播流古今,今之异人别墨耳。mò jīng chuán bō liú gǔ jīn,jīn zhī yì rén bié mò ěr。
摩顶移形出畸方,遂有如来称巨子。mó dǐng yí xíng chū jī fāng,suì yǒu rú lái chēng jù zi。
于戏墨子矫墨绳,能俾禹道幻如此。yú xì mò zi jiǎo mò shéng,néng bǐ yǔ dào huàn rú cǐ。
漫言僧佛果非人,岂知枯稿多才士。màn yán sēng fú guǒ fēi rén,qǐ zhī kū gǎo duō cái shì。
今人倍谲转纷纷,情欲烦深空自啙。jīn rén bèi jué zhuǎn fēn fēn,qíng yù fán shēn kōng zì zǐ。
坚白翻开骀荡涂,觭偶何殊謑髁理。jiān bái fān kāi dài dàng tú,jī ǒu hé shū xǐ kē lǐ。
从兹竞影复穷声,术自无休道曷已。cóng zī jìng yǐng fù qióng shēng,shù zì wú xiū dào hé yǐ。
谁能毕世分卵鸡,我将独与犹龙栖。shuí néng bì shì fēn luǎn jī,wǒ jiāng dú yǔ yóu lóng qī。
古之博大真人兮,至极岿然孰与齐。gǔ zhī bó dà zhēn rén xī,zhì jí kuī rán shú yǔ qí。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

二十立夏下旬犹春月也作留春诗十首

郭之奇

晓岫飞烟动碧苔,初薰骤雨落黄梅。xiǎo xiù fēi yān dòng bì tái,chū xūn zhòu yǔ luò huáng méi。
伏波岩下蛟涎满,揭帝塘边象迹灰。fú bō yán xià jiāo xián mǎn,jiē dì táng biān xiàng jì huī。
桂树千重招恨积,漓川几曲送愁回。guì shù qiān zhòng zhāo hèn jī,lí chuān jǐ qū sòng chóu huí。
且拚怅望随春去,留着风光异日来。qiě pàn chàng wàng suí chūn qù,liú zhe fēng guāng yì rì lái。

二十立夏下旬犹春月也作留春诗十首

郭之奇

居诸长送古今人,未必青娥解怨颦。jū zhū zhǎng sòng gǔ jīn rén,wèi bì qīng é jiě yuàn pín。
满目空劳悲往事,伤心不忍付残春。mǎn mù kōng láo bēi wǎng shì,shāng xīn bù rěn fù cán chūn。
苦遭射蜮须中弩,自失昏骊颔下珍。kǔ zāo shè yù xū zhōng nǔ,zì shī hūn lí hàn xià zhēn。
所恃来风销畏日,岂容鸣鴂罢芳晨。suǒ shì lái fēng xiāo wèi rì,qǐ róng míng jué bà fāng chén。

二十立夏下旬犹春月也作留春诗十首

郭之奇

云山满目泪沾襦,琴剑飘零一事无。yún shān mǎn mù lèi zhān rú,qín jiàn piāo líng yī shì wú。
几度韶光同蹢躅,百年身世总艰虞。jǐ dù sháo guāng tóng dí zhú,bǎi nián shēn shì zǒng jiān yú。
失杯只为添蛇足,报国徒烦捋虎须。shī bēi zhǐ wèi tiān shé zú,bào guó tú fán lǚ hǔ xū。
风絮雨萍今莫问,且随逆旅寄微躯。fēng xù yǔ píng jīn mò wèn,qiě suí nì lǚ jì wēi qū。

二十立夏下旬犹春月也作留春诗十首

郭之奇

风风雨雨为谁愁,索处安知又失俦。fēng fēng yǔ yǔ wèi shuí chóu,suǒ chù ān zhī yòu shī chóu。
辜负三时花入梦,空劳尽日草翻眸。gū fù sān shí huā rù mèng,kōng láo jǐn rì cǎo fān móu。
思归那得依鸿渐,观化惟应向蝶游。sī guī nà dé yī hóng jiàn,guān huà wéi yīng xiàng dié yóu。
憔悴人间今若此,惜春何必使春留。qiáo cuì rén jiān jīn ruò cǐ,xī chūn hé bì shǐ chūn liú。

辞春送月

郭之奇

惊风过雨欲黄昏,窈室空劳物象喧。jīng fēng guò yǔ yù huáng hūn,yǎo shì kōng láo wù xiàng xuān。
忽使禽忙交傍屋,颇疑龙战共倾盆。hū shǐ qín máng jiāo bàng wū,pǒ yí lóng zhàn gòng qīng pén。
摩云顶上飘愁思,垂露崖边滴翠痕。mó yún dǐng shàng piāo chóu sī,chuí lù yá biān dī cuì hén。
寂寂羁人心眼外,辞春送月两销魂。jì jì jī rén xīn yǎn wài,cí chūn sòng yuè liǎng xiāo hún。

百年一事

郭之奇

百年一中许谁论,苦值三春不系跟。bǎi nián yī zhōng xǔ shuí lùn,kǔ zhí sān chūn bù xì gēn。
水鸟何心仍择木,林猿失步反居樊。shuǐ niǎo hé xīn réng zé mù,lín yuán shī bù fǎn jū fán。
风云腐尽天无路,雷雨冥时帝阖阍。fēng yún fǔ jǐn tiān wú lù,léi yǔ míng shí dì hé hūn。
若令鸿初知此意,悔教白日有黄昏。ruò lìng hóng chū zhī cǐ yì,huǐ jiào bái rì yǒu huáng hūn。

初夏骤烝借阴庭树

郭之奇

积晦徐开晓象逢,初离复睹继明杠。jī huì xú kāi xiǎo xiàng féng,chū lí fù dǔ jì míng gāng。
新炎猛锐旋烝户,馀湿仓浪久冒窗。xīn yán měng ruì xuán zhēng hù,yú shī cāng làng jiǔ mào chuāng。
庭树风来龙送影,前山云过马摇鬃。tíng shù fēng lái lóng sòng yǐng,qián shān yún guò mǎ yáo zōng。
青春不肯人间住,愁对闲啼鸟一双。qīng chūn bù kěn rén jiān zhù,chóu duì xián tí niǎo yī shuāng。

往事

郭之奇

往事空劳记百千,时光或许认当前。wǎng shì kōng láo jì bǎi qiān,shí guāng huò xǔ rèn dāng qián。
山头雨散收云髻,石发春馀隐翠钿。shān tóu yǔ sàn shōu yún jì,shí fā chūn yú yǐn cuì diàn。
荀令香销宜远遁,虞姬草化孰长怜。xún lìng xiāng xiāo yí yuǎn dùn,yú jī cǎo huà shú zhǎng lián。
且依木火相生日,看尔炎凉各异天。qiě yī mù huǒ xiāng shēng rì,kàn ěr yán liáng gè yì tiān。

一时

郭之奇

春光九十尽愁思,春去愁留又一时。chūn guāng jiǔ shí jǐn chóu sī,chūn qù chóu liú yòu yī shí。
曼绿遥分湘水面,残青犹染秀山眉。màn lǜ yáo fēn xiāng shuǐ miàn,cán qīng yóu rǎn xiù shān méi。
楝风梅雨休交妒,柳浪松涛忽共吹。liàn fēng méi yǔ xiū jiāo dù,liǔ làng sōng tāo hū gòng chuī。
寄语衡阳归北雁,炎州亦有向南枝。jì yǔ héng yáng guī běi yàn,yán zhōu yì yǒu xiàng nán zhī。

馀思

郭之奇

或歌或罢有馀思,不可如何赋远而。huò gē huò bà yǒu yú sī,bù kě rú hé fù yuǎn ér。
日月惊心成老大,风云逼眼动愁悲。rì yuè jīng xīn chéng lǎo dà,fēng yún bī yǎn dòng chóu bēi。
人间美景当头错,山背烟容觌面欺。rén jiān měi jǐng dāng tóu cuò,shān bèi yān róng dí miàn qī。
斗室何关终古事,此中惆怅复谁知。dòu shì hé guān zhōng gǔ shì,cǐ zhōng chóu chàng fù shuí zhī。

读易有所思

郭之奇

殊涂百虑几憧憧,一致同归六位中。shū tú bǎi lǜ jǐ chōng chōng,yī zhì tóng guī liù wèi zhōng。
参伍成文天地出,错综观象古今通。cān wǔ chéng wén tiān dì chū,cuò zōng guān xiàng gǔ jīn tōng。
无方无体因时帝,知鬼知神与世公。wú fāng wú tǐ yīn shí dì,zhī guǐ zhī shén yǔ shì gōng。
纵使幽明收象迹,尚馀此路达鸿蒙。zòng shǐ yōu míng shōu xiàng jì,shàng yú cǐ lù dá hóng méng。

筮易有所疑

郭之奇

鸟飞音下亦何迟,蠖屈龙存此一时。niǎo fēi yīn xià yì hé chí,huò qū lóng cún cǐ yī shí。
妙物为言神似喜,与民同患圣宜悲。miào wù wèi yán shén shì xǐ,yǔ mín tóng huàn shèng yí bēi。
君平未访空留石,詹尹相逢漫拂龟。jūn píng wèi fǎng kōng liú shí,zhān yǐn xiāng féng màn fú guī。
但得羲文开我意,不须万策引群疑。dàn dé xī wén kāi wǒ yì,bù xū wàn cè yǐn qún yí。

戏作谚语言桂民

郭之奇

桂山独秀桂民粗,草履棕衣逐市沽。guì shān dú xiù guì mín cū,cǎo lǚ zōng yī zhú shì gū。
叶裹槟榔双袖出,水磨豆腐万家需。yè guǒ bīn láng shuāng xiù chū,shuǐ mó dòu fǔ wàn jiā xū。
丝麻百价随时变,盐米三餐隔宿无。sī má bǎi jià suí shí biàn,yán mǐ sān cān gé sù wú。
拌死争钱忙到老,寄生作酒醉须臾。bàn sǐ zhēng qián máng dào lǎo,jì shēng zuò jiǔ zuì xū yú。

长夏自慰

郭之奇

且休长铗遂求车,不用多疑苦卜居。qiě xiū zhǎng jiá suì qiú chē,bù yòng duō yí kǔ bo jū。
玩易终难思过半,歌骚偏使恨留馀。wán yì zhōng nán sī guò bàn,gē sāo piān shǐ hèn liú yú。
阁中玄草刬奇字,堂下轮人笑粕书。gé zhōng xuán cǎo chǎn qí zì,táng xià lún rén xiào pò shū。
闭户焚香经岁月,春云冬雪两销除。bì hù fén xiāng jīng suì yuè,chūn yún dōng xuě liǎng xiāo chú。

长穷

郭之奇

修翼苦卑枝,巨鳞愁碛渚。xiū yì kǔ bēi zhī,jù lín chóu qì zhǔ。
敛息视风波,措躬知曷所。liǎn xī shì fēng bō,cuò gōng zhī hé suǒ。
群飞莫漫来,细族畴堪与。qún fēi mò màn lái,xì zú chóu kān yǔ。
长穷耻世怜,大蹇逢天阻。zhǎng qióng chǐ shì lián,dà jiǎn féng tiān zǔ。
三时见裸裎,尽日相予汝。sān shí jiàn luǒ chéng,jǐn rì xiāng yǔ rǔ。
目对隐馀酸,心恻焉可拒。mù duì yǐn yú suān,xīn cè yān kě jù。
空持麦秀歌,难就采薇侣。kōng chí mài xiù gē,nán jiù cǎi wēi lǚ。
是惟不恭人,且或由由处。shì wéi bù gōng rén,qiě huò yóu yóu chù。
信屈有蠖龙,角牙无雀鼠。xìn qū yǒu huò lóng,jiǎo yá wú què shǔ。
不夷不惠身,理宜为今语。bù yí bù huì shēn,lǐ yí wèi jīn yǔ。