古诗词

庄列道术谓墨才士老真人感其言而定宗

郭之奇

道为时裂亦有以,古道全收天地美。dào wèi shí liè yì yǒu yǐ,gǔ dào quán shōu tiān dì měi。
道非一道安可穷,时心好变将胡止。dào fēi yī dào ān kě qióng,shí xīn hǎo biàn jiāng hú zhǐ。
不敢尽言今术非,且亦谁知古人是。bù gǎn jǐn yán jīn shù fēi,qiě yì shuí zhī gǔ rén shì。
其诸百家难遽陈,道之近仁由墨始。qí zhū bǎi jiā nán jù chén,dào zhī jìn rén yóu mò shǐ。
独思禹勤兼利人,使人忧悲人自喜。dú sī yǔ qín jiān lì rén,shǐ rén yōu bēi rén zì xǐ。
墨经传播流古今,今之异人别墨耳。mò jīng chuán bō liú gǔ jīn,jīn zhī yì rén bié mò ěr。
摩顶移形出畸方,遂有如来称巨子。mó dǐng yí xíng chū jī fāng,suì yǒu rú lái chēng jù zi。
于戏墨子矫墨绳,能俾禹道幻如此。yú xì mò zi jiǎo mò shéng,néng bǐ yǔ dào huàn rú cǐ。
漫言僧佛果非人,岂知枯稿多才士。màn yán sēng fú guǒ fēi rén,qǐ zhī kū gǎo duō cái shì。
今人倍谲转纷纷,情欲烦深空自啙。jīn rén bèi jué zhuǎn fēn fēn,qíng yù fán shēn kōng zì zǐ。
坚白翻开骀荡涂,觭偶何殊謑髁理。jiān bái fān kāi dài dàng tú,jī ǒu hé shū xǐ kē lǐ。
从兹竞影复穷声,术自无休道曷已。cóng zī jìng yǐng fù qióng shēng,shù zì wú xiū dào hé yǐ。
谁能毕世分卵鸡,我将独与犹龙栖。shuí néng bì shì fēn luǎn jī,wǒ jiāng dú yǔ yóu lóng qī。
古之博大真人兮,至极岿然孰与齐。gǔ zhī bó dà zhēn rén xī,zhì jí kuī rán shú yǔ qí。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

迎春晓占

郭之奇

澄湖舒夜色,微雨蔼朝情。chéng hú shū yè sè,wēi yǔ ǎi cháo qíng。
东风乍相过,流莺忽送声。dōng fēng zhà xiāng guò,liú yīng hū sòng shēng。

春江听雪

郭之奇

梅使驰朝信,鲛人泣夜声。méi shǐ chí cháo xìn,jiāo rén qì yè shēng。
千山俱素韵,一水尽凄情。qiān shān jù sù yùn,yī shuǐ jǐn qī qíng。

语庐山

郭之奇

终南成诟厉,所处失其亲。zhōng nán chéng gòu lì,suǒ chù shī qí qīn。
遥揖山灵语,慎居捷径人。yáo yī shān líng yǔ,shèn jū jié jìng rén。

郭之奇

莫歌冯客鱼,同鄙曹人肉。mò gē féng kè yú,tóng bǐ cáo rén ròu。
便作天随生,杞粮而糗菊。biàn zuò tiān suí shēng,qǐ liáng ér qiǔ jú。

郭之奇

长夜空漫漫,白日可于于。zhǎng yè kōng màn màn,bái rì kě yú yú。
却笑宁牛角,不如庄蝶须。què xiào níng niú jiǎo,bù rú zhuāng dié xū。

郭之奇

时晒渊明巾,日扪子瞻腹。shí shài yuān míng jīn,rì mén zi zhān fù。
忽从南郭嘘,嗒然形槁木。hū cóng nán guō xū,dā rán xíng gǎo mù。

郭之奇

月影来自天,江流拥酒泉。yuè yǐng lái zì tiān,jiāng liú yōng jiǔ quán。
不须语客去,我醉即当眠。bù xū yǔ kè qù,wǒ zuì jí dāng mián。

退之气魄

郭之奇

一封抗佛骨,默祝开衡云。yī fēng kàng fú gǔ,mò zhù kāi héng yún。
却飞潮海檄,暴鳄徙纷纷。què fēi cháo hǎi xí,bào è xǐ fēn fēn。

季贞风流

郭之奇

四明号狂客,紫宫遇谪仙。sì míng hào kuáng kè,zǐ gōng yù zhé xiān。
解龟得酒后,骑马似乘船。jiě guī dé jiǔ hòu,qí mǎ shì chéng chuán。

阿子歌十首

郭之奇

六年刚载震,频夜梦维蛇。liù nián gāng zài zhèn,pín yè mèng wéi shé。
及兹诞阿子,居然弄瓦儿。jí zī dàn ā zi,jū rán nòng wǎ ér。

阿子歌十首

郭之奇

我怀本无恶,虽女遣余思。wǒ huái běn wú è,suī nǚ qiǎn yú sī。
云何坠地刻,即我断肠期。yún hé zhuì dì kè,jí wǒ duàn cháng qī。

阿子歌十首

郭之奇

不信颜比玉,翻成命如丝。bù xìn yán bǐ yù,fān chéng mìng rú sī。
灯前挥泪睫,促对可怜姿。dēng qián huī lèi jié,cù duì kě lián zī。

阿子歌十首

郭之奇

谓汝非我女,胡然十月私。wèi rǔ fēi wǒ nǚ,hú rán shí yuè sī。
谓汝为我女,不暂一朝随。wèi rǔ wèi wǒ nǚ,bù zàn yī cháo suí。

阿子歌十首

郭之奇

汝母生邻死,沉痛时未知。rǔ mǔ shēng lín sǐ,chén tòng shí wèi zhī。
只今怀空席,悽怆泣枕欹。zhǐ jīn huái kōng xí,qī chuàng qì zhěn yī。

阿子歌十首

郭之奇

对此安能已,强颜作慰词。duì cǐ ān néng yǐ,qiáng yán zuò wèi cí。
更无词可慰,只有泪相吹。gèng wú cí kě wèi,zhǐ yǒu lèi xiāng chuī。