古诗词

秋风叹一章感庭中古木也

郭之奇

秋风不静秋树喧,瑟瑟萧萧动我门。qiū fēng bù jìng qiū shù xuān,sè sè xiāo xiāo dòng wǒ mén。
秋气长含终古恨,愁悲那复此时论。qiū qì zhǎng hán zhōng gǔ hèn,chóu bēi nà fù cǐ shí lùn。
秋树独深君子叹,悲回惜往倍销魂。qiū shù dú shēn jūn zi tàn,bēi huí xī wǎng bèi xiāo hún。
物象多年殊故色,悽凉即事了晨昏。wù xiàng duō nián shū gù sè,qī liáng jí shì le chén hūn。
秋风偏向空庭入,古木婆娑亦共翻。qiū fēng piān xiàng kōng tíng rù,gǔ mù pó suō yì gòng fān。
无多零叶随风转,应许孤枝寄日温。wú duō líng yè suí fēng zhuǎn,yīng xǔ gū zhī jì rì wēn。
叶畏风寒枝暖日,此中有雠兼有恩。yè wèi fēng hán zhī nuǎn rì,cǐ zhōng yǒu chóu jiān yǒu ēn。
始知肃杀非天意,使秋摇落使秋存。shǐ zhī sù shā fēi tiān yì,shǐ qiū yáo luò shǐ qiū cún。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

阿子歌十首

郭之奇

怯听?兄语,相将慰莫悲。qiè tīng xiōng yǔ,xiāng jiāng wèi mò bēi。
谁能心头肉,剜却肝无摧。shuí néng xīn tóu ròu,wān què gān wú cuī。

阿子歌十首

郭之奇

愁煎终为恨,痛剧转成痴。chóu jiān zhōng wèi hèn,tòng jù zhuǎn chéng chī。
合眼中宵半,梦起哭还疑。hé yǎn zhōng xiāo bàn,mèng qǐ kū hái yí。

阿子歌十首

郭之奇

丝绪今千结,蒲肠复寸离。sī xù jīn qiān jié,pú cháng fù cùn lí。
等彼风前旆,摇摇竟不持。děng bǐ fēng qián pèi,yáo yáo jìng bù chí。

车中即见四首虹影

郭之奇

虹桥天际远,影落晚霞明。hóng qiáo tiān jì yuǎn,yǐng luò wǎn xiá míng。
风卷垂幽谷,依稀饮涧生。fēng juǎn chuí yōu gǔ,yī xī yǐn jiàn shēng。

车中即见四首虹影

郭之奇

沙平浮野阔,雁影应其清。shā píng fú yě kuò,yàn yǐng yīng qí qīng。
瀚塞今初乳,何时霄羽横。hàn sāi jīn chū rǔ,hé shí xiāo yǔ héng。

车中即见四首虹影

郭之奇

晴空无一碍,云鸟结霄邻。qíng kōng wú yī ài,yún niǎo jié xiāo lín。
自顾劳劳者,独驱马足尘。zì gù láo láo zhě,dú qū mǎ zú chén。

车中即见四首虹影

郭之奇

独鸟依深树,孤云出远山。dú niǎo yī shēn shù,gū yún chū yuǎn shān。
双窥车马次,何客最烟颜。shuāng kuī chē mǎ cì,hé kè zuì yān yán。

返照

郭之奇

雨过青山暮,行云湿尚飞。yǔ guò qīng shān mù,xíng yún shī shàng fēi。
忽开峰外日,返照及征衣。hū kāi fēng wài rì,fǎn zhào jí zhēng yī。

客程

郭之奇

古道夕阳平,衔西送客程。gǔ dào xī yáng píng,xián xī sòng kè chéng。
客程无止息,明月复东迎。kè chéng wú zhǐ xī,míng yuè fù dōng yíng。

与伯常兄小酌

郭之奇

篷开山献绿,杯动水含烟。péng kāi shān xiàn lǜ,bēi dòng shuǐ hán yān。
不用池塘梦,偏宜共酒船。bù yòng chí táng mèng,piān yí gòng jiǔ chuán。

泊大滩

郭之奇

万树临滩峡,秋声出水寒。wàn shù lín tān xiá,qiū shēng chū shuǐ hán。
孤舟相对宿,有梦亦频残。gū zhōu xiāng duì sù,yǒu mèng yì pín cán。

讯王山人

郭之奇

近山翠色多滴,远树烟容自牵。jìn shān cuì sè duō dī,yuǎn shù yān róng zì qiān。
难付子綦偃仰,伫看摩诘诗篇。nán fù zi qí yǎn yǎng,zhù kàn mó jí shī piān。

讯悦则上人

郭之奇

斋北斋南雨点,溪前溪后流声。zhāi běi zhāi nán yǔ diǎn,xī qián xī hòu liú shēng。
石门泉韵非远,城郭风尘暂清。shí mén quán yùn fēi yuǎn,chéng guō fēng chén zàn qīng。

宛在堂中即事

郭之奇

丘壑方求位置,烟霞遂结居诸。qiū hè fāng qiú wèi zhì,yān xiá suì jié jū zhū。
莫云此日关闭,茅径今朝手锄。mò yún cǐ rì guān bì,máo jìng jīn cháo shǒu chú。

宛在堂中即事

郭之奇

有意林泉自得,忘机鱼鸟相和。yǒu yì lín quán zì dé,wàng jī yú niǎo xiāng hé。
八千里外藏迹,一勺堂中啸歌。bā qiān lǐ wài cáng jì,yī sháo táng zhōng xiào gē。