古诗词

擘山行

郭之奇

忆昔当年驾海桥,海神鞭石驻奔潮。yì xī dāng nián jià hǎi qiáo,hǎi shén biān shí zhù bēn cháo。
镐君未遗祖龙璧,风雨奔驰气拂霄。gǎo jūn wèi yí zǔ lóng bì,fēng yǔ bēn chí qì fú xiāo。
赫焰拖溟垂怒翼,雄心役鬼奋长揱。hè yàn tuō míng chuí nù yì,xióng xīn yì guǐ fèn zhǎng xiāo。
万丈鱼梁成顷刻,千层鳌背许逍遥。wàn zhàng yú liáng chéng qǐng kè,qiān céng áo bèi xǔ xiāo yáo。
神山可至未遑至,湘灵鼓瑟向人招。shén shān kě zhì wèi huáng zhì,xiāng líng gǔ sè xiàng rén zhāo。
岂意轩辕张广乐,洪波腾踔倚扶飙。qǐ yì xuān yuán zhāng guǎng lè,hóng bō téng chuō yǐ fú biāo。
时臣不解咸池奏,误指皇英禁俗?。shí chén bù jiě xián chí zòu,wù zhǐ huáng yīng jìn sú diāo。
赭尽君山终古黛,皇英不语抱琪瑶。zhě jǐn jūn shān zhōng gǔ dài,huáng yīng bù yǔ bào qí yáo。
眼看徐市留仙药,尚遣蒙恬筑塞腰。yǎn kàn xú shì liú xiān yào,shàng qiǎn méng tián zhù sāi yāo。
郁郁沙丘馀臭出,凄凄骊墓壮魂凋。yù yù shā qiū yú chòu chū,qī qī lí mù zhuàng hún diāo。
长城万里今奚似,汉武唐宗落故标。zhǎng chéng wàn lǐ jīn xī shì,hàn wǔ táng zōng luò gù biāo。
千年几叹地无脉,百代安知天有骄。qiān nián jǐ tàn dì wú mài,bǎi dài ān zhī tiān yǒu jiāo。
胡越公然家可一,炎荒何以物难调。hú yuè gōng rán jiā kě yī,yán huāng hé yǐ wù nán diào。
射工含毒沙流涧,飓母吹岚瘴宿繇。shè gōng hán dú shā liú jiàn,jù mǔ chuī lán zhàng sù yáo。
黄金无计收燕骨,白虎翻疑窃骏镳。huáng jīn wú jì shōu yàn gǔ,bái hǔ fān yí qiè jùn biāo。
可怜万古鸿荒质,列缺横空左右挑。kě lián wàn gǔ hóng huāng zhì,liè quē héng kōng zuǒ yòu tiāo。
血面高呼闻上阙,帝赐甘言问赤熛。xuè miàn gāo hū wén shàng quē,dì cì gān yán wèn chì biāo。
答云此威臣尚惕,嬴政真成怒未销。dá yún cǐ wēi chén shàng tì,yíng zhèng zhēn chéng nù wèi xiāo。
五丁顑颔辞无力,愚公相劝助昏朝。wǔ dīng kǎn hàn cí wú lì,yú gōng xiāng quàn zhù hūn cháo。
挟山超海今齐见,为谷为陵那可料。xié shān chāo hǎi jīn qí jiàn,wèi gǔ wèi líng nà kě liào。
君不见不周天柱凭首触,此石何须万斧敲。jūn bù jiàn bù zhōu tiān zhù píng shǒu chù,cǐ shí hé xū wàn fǔ qiāo。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

汉谣四首

郭之奇

商山四鸿,同哺雉鷇。shāng shān sì hóng,tóng bǔ zhì kòu。
姁翼既成,彘首宜秃。xǔ yì jì chéng,zhì shǒu yí tū。
吁嗟鸩杯,反令雏哭。xū jiē zhèn bēi,fǎn lìng chú kū。

汉谣四首

郭之奇

雉则彘人,辉耳剔目。zhì zé zhì rén,huī ěr tī mù。
大则崇王,橶腋反触。dà zé chóng wáng,jí yè fǎn chù。
吁嗟苍龙,久据梦腹。xū jiē cāng lóng,jiǔ jù mèng fù。

宛在堂中即事二十首其六

郭之奇

在水之中构室,开窗于此高眠。zài shuǐ zhī zhōng gòu shì,kāi chuāng yú cǐ gāo mián。
何知汉与魏晋,自谓无忧葛天。hé zhī hàn yǔ wèi jìn,zì wèi wú yōu gé tiān。

宛在堂中即事二十首其六

郭之奇

屈指粤东名丛,曲江南海瑶山。qū zhǐ yuè dōng míng cóng,qū jiāng nán hǎi yáo shān。
斯文未丧今日,后死谁人可班?sī wén wèi sàng jīn rì,hòu sǐ shuí rén kě bān?

又讯宋尔孚

郭之奇

正当柳色风吹,独畏荷光雨移。zhèng dāng liǔ sè fēng chuī,dú wèi hé guāng yǔ yí。
璞雅犹堪日注,玉骚几向秋悲。pú yǎ yóu kān rì zhù,yù sāo jǐ xiàng qiū bēi。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

筑室谁知夷蹠,买山复见巢由。zhù shì shuí zhī yí zhí,mǎi shān fù jiàn cháo yóu。
愿招此日猿鹤,颇怪当年鹊鸠。yuàn zhāo cǐ rì yuán hè,pǒ guài dāng nián què jiū。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

许国谋身自拙,无家避地犹难。xǔ guó móu shēn zì zhuō,wú jiā bì dì yóu nán。
今朝独问樵斧,当日虚从钓竿。jīn cháo dú wèn qiáo fǔ,dāng rì xū cóng diào gān。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

山色平分草色,风音尽入松音。shān sè píng fēn cǎo sè,fēng yīn jǐn rù sōng yīn。
为斯远坐相悦,是以迟留独吟。wèi sī yuǎn zuò xiāng yuè,shì yǐ chí liú dú yín。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

村树含烟似碧,山花有色无香。cūn shù hán yān shì bì,shān huā yǒu sè wú xiāng。
从春暂假风日,何物堪同雪霜。cóng chūn zàn jiǎ fēng rì,hé wù kān tóng xuě shuāng。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

要之目所遥集,凭此心须近安。yào zhī mù suǒ yáo jí,píng cǐ xīn xū jìn ān。
认取方怀一寸,休言世故千端。rèn qǔ fāng huái yī cùn,xiū yán shì gù qiān duān。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

扫地焚香一室,孤灯细雨天涯。sǎo dì fén xiāng yī shì,gū dēng xì yǔ tiān yá。
强刲欲爱诸业,自长薰修寸芽。qiáng kuī yù ài zhū yè,zì zhǎng xūn xiū cùn yá。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

嘿念群疑尽析,匡居一事皆馀。hēi niàn qún yí jǐn xī,kuāng jū yī shì jiē yú。
任他春色将满,惟我清心日虚。rèn tā chūn sè jiāng mǎn,wéi wǒ qīng xīn rì xū。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

学后方知不足,看来一往无穷。xué hòu fāng zhī bù zú,kàn lái yī wǎng wú qióng。
古今上下如许,豪圣英贤亦同。gǔ jīn shàng xià rú xǔ,háo shèng yīng xián yì tóng。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

身在山中养晦,心同天汉为光。shēn zài shān zhōng yǎng huì,xīn tóng tiān hàn wèi guāng。
我龙复见于铄,彼织终成报章。wǒ lóng fù jiàn yú shuò,bǐ zhī zhōng chéng bào zhāng。

暮春山课即事书怀十二绝

郭之奇

松林自挺孤直,兰谷同飘众芳。sōng lín zì tǐng gū zhí,lán gǔ tóng piāo zhòng fāng。
赖此贞心洁性,分为远地幽光。lài cǐ zhēn xīn jié xìng,fēn wèi yuǎn dì yōu guāng。