古诗词

擘山行

郭之奇

忆昔当年驾海桥,海神鞭石驻奔潮。yì xī dāng nián jià hǎi qiáo,hǎi shén biān shí zhù bēn cháo。
镐君未遗祖龙璧,风雨奔驰气拂霄。gǎo jūn wèi yí zǔ lóng bì,fēng yǔ bēn chí qì fú xiāo。
赫焰拖溟垂怒翼,雄心役鬼奋长揱。hè yàn tuō míng chuí nù yì,xióng xīn yì guǐ fèn zhǎng xiāo。
万丈鱼梁成顷刻,千层鳌背许逍遥。wàn zhàng yú liáng chéng qǐng kè,qiān céng áo bèi xǔ xiāo yáo。
神山可至未遑至,湘灵鼓瑟向人招。shén shān kě zhì wèi huáng zhì,xiāng líng gǔ sè xiàng rén zhāo。
岂意轩辕张广乐,洪波腾踔倚扶飙。qǐ yì xuān yuán zhāng guǎng lè,hóng bō téng chuō yǐ fú biāo。
时臣不解咸池奏,误指皇英禁俗?。shí chén bù jiě xián chí zòu,wù zhǐ huáng yīng jìn sú diāo。
赭尽君山终古黛,皇英不语抱琪瑶。zhě jǐn jūn shān zhōng gǔ dài,huáng yīng bù yǔ bào qí yáo。
眼看徐市留仙药,尚遣蒙恬筑塞腰。yǎn kàn xú shì liú xiān yào,shàng qiǎn méng tián zhù sāi yāo。
郁郁沙丘馀臭出,凄凄骊墓壮魂凋。yù yù shā qiū yú chòu chū,qī qī lí mù zhuàng hún diāo。
长城万里今奚似,汉武唐宗落故标。zhǎng chéng wàn lǐ jīn xī shì,hàn wǔ táng zōng luò gù biāo。
千年几叹地无脉,百代安知天有骄。qiān nián jǐ tàn dì wú mài,bǎi dài ān zhī tiān yǒu jiāo。
胡越公然家可一,炎荒何以物难调。hú yuè gōng rán jiā kě yī,yán huāng hé yǐ wù nán diào。
射工含毒沙流涧,飓母吹岚瘴宿繇。shè gōng hán dú shā liú jiàn,jù mǔ chuī lán zhàng sù yáo。
黄金无计收燕骨,白虎翻疑窃骏镳。huáng jīn wú jì shōu yàn gǔ,bái hǔ fān yí qiè jùn biāo。
可怜万古鸿荒质,列缺横空左右挑。kě lián wàn gǔ hóng huāng zhì,liè quē héng kōng zuǒ yòu tiāo。
血面高呼闻上阙,帝赐甘言问赤熛。xuè miàn gāo hū wén shàng quē,dì cì gān yán wèn chì biāo。
答云此威臣尚惕,嬴政真成怒未销。dá yún cǐ wēi chén shàng tì,yíng zhèng zhēn chéng nù wèi xiāo。
五丁顑颔辞无力,愚公相劝助昏朝。wǔ dīng kǎn hàn cí wú lì,yú gōng xiāng quàn zhù hūn cháo。
挟山超海今齐见,为谷为陵那可料。xié shān chāo hǎi jīn qí jiàn,wèi gǔ wèi líng nà kě liào。
君不见不周天柱凭首触,此石何须万斧敲。jūn bù jiàn bù zhōu tiān zhù píng shǒu chù,cǐ shí hé xū wàn fǔ qiāo。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

暮春即事十二绝

郭之奇

春来海外天外,人在山间水间。chūn lái hǎi wài tiān wài,rén zài shān jiān shuǐ jiān。
此日馀芳暂假,明年一倍相还。cǐ rì yú fāng zàn jiǎ,míng nián yī bèi xiāng hái。

暮春即事十二绝

郭之奇

红白诸花亦有,苍茫一水全虚。hóng bái zhū huā yì yǒu,cāng máng yī shuǐ quán xū。
将携春色归尔,或恐山光妒予。jiāng xié chūn sè guī ěr,huò kǒng shān guāng dù yǔ。

暮春即事十二绝

郭之奇

人皆自谓人尔,我亦安知我谁。rén jiē zì wèi rén ěr,wǒ yì ān zhī wǒ shuí。
赖此三春作伴,置之一壑犹宜。lài cǐ sān chūn zuò bàn,zhì zhī yī hè yóu yí。

暮春即事十二绝

郭之奇

往日当前自惜,回风几度堪悲。wǎng rì dāng qián zì xī,huí fēng jǐ dù kān bēi。
江南极目千里,海上移情一时。jiāng nán jí mù qiān lǐ,hǎi shàng yí qíng yī shí。

暮春即事十二绝

郭之奇

耐可狂歌度日,何须溅泪惊时。nài kě kuáng gē dù rì,hé xū jiàn lèi jīng shí。
举头日月光近,在手乾坤嘿持。jǔ tóu rì yuè guāng jìn,zài shǒu qián kūn hēi chí。

暮春即事十二绝

郭之奇

铁错空怜彼错,金昏未解谁昏。tiě cuò kōng lián bǐ cuò,jīn hūn wèi jiě shuí hūn。
忧天不可天问,知世还从世论。yōu tiān bù kě tiān wèn,zhī shì hái cóng shì lùn。

暮春即事十二绝

郭之奇

几见高人遁迹,且随矮子观场。jǐ jiàn gāo rén dùn jì,qiě suí ǎi zi guān chǎng。
悲欢所听谁说,啼笑依然独忙。bēi huān suǒ tīng shuí shuō,tí xiào yī rán dú máng。

暮春即事十二绝

郭之奇

斯晨斯夕求心,以雅以南自吟。sī chén sī xī qiú xīn,yǐ yǎ yǐ nán zì yín。
一室悠悠望古,孤怀渺渺殊今。yī shì yōu yōu wàng gǔ,gū huái miǎo miǎo shū jīn。

暮春即事十二绝

郭之奇

数年加我无过,十载忧天自劳。shù nián jiā wǒ wú guò,shí zài yōu tiān zì láo。
欲向虞渊洗日,岂愁涨海飞涛。yù xiàng yú yuān xǐ rì,qǐ chóu zhǎng hǎi fēi tāo。

无题三绝

郭之奇

一枝残艳出东园,几度飞花趁蝶喧。yī zhī cán yàn chū dōng yuán,jǐ dù fēi huā chèn dié xuān。
自向楼中辞燕子,每从山外忆王孙。zì xiàng lóu zhōng cí yàn zi,měi cóng shān wài yì wáng sūn。

无题三绝

郭之奇

青山竹影下幽溪,细细流莺枝上啼。qīng shān zhú yǐng xià yōu xī,xì xì liú yīng zhī shàng tí。
举目光烟归碧岫,只疑春在夕阳西。jǔ mù guāng yān guī bì xiù,zhǐ yí chūn zài xī yáng xī。

无题三绝

郭之奇

寂寂幽闺莫自伤,空门即便礼空王。jì jì yōu guī mò zì shāng,kōng mén jí biàn lǐ kōng wáng。
梅花纸怅三春暖,红袖缁衣一片香。méi huā zhǐ chàng sān chūn nuǎn,hóng xiù zī yī yī piàn xiāng。

三月三日龙门舟次

郭之奇

三月三日春气足,春浮海外无拘束。sān yuè sān rì chūn qì zú,chūn fú hǎi wài wú jū shù。
千舻百苇载春流,春山春水为谁绿。qiān lú bǎi wěi zài chūn liú,chūn shān chūn shuǐ wèi shuí lǜ。
自居涯角四经春,满怀春事畴堪属。zì jū yá jiǎo sì jīng chūn,mǎn huái chūn shì chóu kān shǔ。
清明上巳漫从时,洗旧淘新未免俗。qīng míng shàng sì màn cóng shí,xǐ jiù táo xīn wèi miǎn sú。
无花无酒对烟风,远望高歌尽一曲。wú huā wú jiǔ duì yān fēng,yuǎn wàng gāo gē jǐn yī qū。
岂知歌尽出春愁,一寸柔肠春断续。qǐ zhī gē jǐn chū chūn chóu,yī cùn róu cháng chūn duàn xù。
春初春仲又春三,九十春光如转烛。chūn chū chūn zhòng yòu chūn sān,jiǔ shí chūn guāng rú zhuǎn zhú。
春光于世独何求,久客依人多忤触。chūn guāng yú shì dú hé qiú,jiǔ kè yī rén duō wǔ chù。
人生有情空自毒。rén shēng yǒu qíng kōng zì dú。
春去春回那可赎。chūn qù chūn huí nà kě shú。
我亦欲东与春归,安能居此为春促。wǒ yì yù dōng yǔ chūn guī,ān néng jū cǐ wèi chūn cù。

晋文渊阁及太子太保愧感有述三首

郭之奇

天书远播及馀春,云际光垂色倍新。tiān shū yuǎn bō jí yú chūn,yún jì guāng chuí sè bèi xīn。
海角犹留忠作伴,师中漫许道为邻。hǎi jiǎo yóu liú zhōng zuò bàn,shī zhōng màn xǔ dào wèi lín。
轻裘缓带依羊祜,歌雅投壶忆祭遵。qīng qiú huǎn dài yī yáng hù,gē yǎ tóu hú yì jì zūn。
所恃声名收万国,敢云文物自孤臣。suǒ shì shēng míng shōu wàn guó,gǎn yún wén wù zì gū chén。

晋文渊阁及太子太保愧感有述三首

郭之奇

四载驱驰一念馀,朝天归阙两何如。sì zài qū chí yī niàn yú,cháo tiān guī quē liǎng hé rú。
了翁徒奉便宜诏,德秀终思衍义书。le wēng tú fèng biàn yí zhào,dé xiù zhōng sī yǎn yì shū。
岂有忠言垂国史,漫劳资政宠戎车。qǐ yǒu zhōng yán chuí guó shǐ,màn láo zī zhèng chǒng róng chē。
单骑已逊汾阳久,市骏休言自隗初。dān qí yǐ xùn fén yáng jiǔ,shì jùn xiū yán zì kuí chū。