古诗词

九歌出门

郭之奇

青山兮尽日,晓夕成兮潮汀。qīng shān xī jǐn rì,xiǎo xī chéng xī cháo tīng。
出门异兮风俗,所可同兮山青。chū mén yì xī fēng sú,suǒ kě tóng xī shān qīng。
试骋目兮千里,杳冥漠兮林坰。shì chěng mù xī qiān lǐ,yǎo míng mò xī lín jiōng。
前峰递兮遥黛,夹道来兮近馨。qián fēng dì xī yáo dài,jiā dào lái xī jìn xīn。
腾予策兮芳径,偃予车兮翠扃。téng yǔ cè xī fāng jìng,yǎn yǔ chē xī cuì jiōng。
与烟鸟兮栖迹,朝松扉兮夜桂驿。yǔ yān niǎo xī qī jì,cháo sōng fēi xī yè guì yì。
惟万木兮纷披,气高浮兮自泽。wéi wàn mù xī fēn pī,qì gāo fú xī zì zé。
破东日兮分苍,敛西霞兮继碧。pò dōng rì xī fēn cāng,liǎn xī xiá xī jì bì。
或黯淡兮异容,云片片兮巾舄。huò àn dàn xī yì róng,yún piàn piàn xī jīn xì。
冈峦合兮阴易生,溪谷深兮风雷窄。gāng luán hé xī yīn yì shēng,xī gǔ shēn xī fēng léi zhǎi。
雨后山兮更清,时变化兮惟百。yǔ hòu shān xī gèng qīng,shí biàn huà xī wéi bǎi。
此其入眼兮如此,若言其愁人者兮不可绎。cǐ qí rù yǎn xī rú cǐ,ruò yán qí chóu rén zhě xī bù kě yì。
溯登历兮指弹,分闽山兮千盘。sù dēng lì xī zhǐ dàn,fēn mǐn shān xī qiān pán。
但驰心兮有格,云何步兮跚跚。dàn chí xīn xī yǒu gé,yún hé bù xī shān shān。
仰揭孽兮连峰之怪石,俯奔崩兮泻麓之哀湍。yǎng jiē niè xī lián fēng zhī guài shí,fǔ bēn bēng xī xiè lù zhī āi tuān。
下断桥兮树杪,横野渡兮根蟠。xià duàn qiáo xī shù miǎo,héng yě dù xī gēn pán。
忽瞻望兮屺岵,长胁息兮气乾。hū zhān wàng xī qǐ hù,zhǎng xié xī xī qì qián。
尚慎旃兮行役,无自苦兮多端。shàng shèn zhān xī xíng yì,wú zì kǔ xī duō duān。
望此身兮山中人,强自排兮与愁瞒。wàng cǐ shēn xī shān zhōng rén,qiáng zì pái xī yǔ chóu mán。
故山一天兮不可即,汀山有素兮聊与之安。gù shān yī tiān xī bù kě jí,tīng shān yǒu sù xī liáo yǔ zhī ān。
人亦有言兮山路险难,吾今矢歌兮薄自宽。rén yì yǒu yán xī shān lù xiǎn nán,wú jīn shǐ gē xī báo zì kuān。
闻古人兮陟升皇而临睨,谁能无回首兮三叹。wén gǔ rén xī zhì shēng huáng ér lín nì,shuí néng wú huí shǒu xī sān tàn。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

寄家中诸兄弟十首

郭之奇

半载鱼书万里程,寻常来往赖时清。bàn zài yú shū wàn lǐ chéng,xún cháng lái wǎng lài shí qīng。
行云似欲添愁客,又向关河暗戟旌。xíng yún shì yù tiān chóu kè,yòu xiàng guān hé àn jǐ jīng。

寄家中诸兄弟十首

郭之奇

平安消息便千金,梦断重关折寸心。píng ān xiāo xī biàn qiān jīn,mèng duàn zhòng guān zhé cùn xīn。
无限归愁因伯季,鹡鸰声急是诸吟。wú xiàn guī chóu yīn bó jì,jí líng shēng jí shì zhū yín。

对春雪偶书

郭之奇

耐守春寒惯客身,时将冻笔斗芳晨。nài shǒu chūn hán guàn kè shēn,shí jiāng dòng bǐ dòu fāng chén。
悬知世事皆云过,惟有文心向雪新。xuán zhī shì shì jiē yún guò,wéi yǒu wén xīn xiàng xuě xīn。

见落花有感

郭之奇

每到春深念物华,可怜柔叶可怜花。měi dào chūn shēn niàn wù huá,kě lián róu yè kě lián huā。
一般红绿还相妒,解舞新条笑落葩。yī bān hóng lǜ hái xiāng dù,jiě wǔ xīn tiáo xiào luò pā。

过邯郸口号六首

郭之奇

世事浮云那足猜,名根浸骨去还来。shì shì fú yún nà zú cāi,míng gēn jìn gǔ qù hái lái。
邯郸莫用前时枕,几岁频从梦里回。hán dān mò yòng qián shí zhěn,jǐ suì pín cóng mèng lǐ huí。

过邯郸口号六首

郭之奇

漫道玄关不待人,潇然独善竟何邻。màn dào xuán guān bù dài rén,xiāo rán dú shàn jìng hé lín。
千言牛背传关尹,今古人心始谷神。qiān yán niú bèi chuán guān yǐn,jīn gǔ rén xīn shǐ gǔ shén。

过邯郸口号六首

郭之奇

若使仙群少异才,云谣玉牒久尘埃。ruò shǐ xiān qún shǎo yì cái,yún yáo yù dié jiǔ chén āi。
顽仙百辈名山卧,天地玄文何代开。wán xiān bǎi bèi míng shān wò,tiān dì xuán wén hé dài kāi。

过邯郸口号六首

郭之奇

已知百岁苦无多,未解仙途数几何。yǐ zhī bǎi suì kǔ wú duō,wèi jiě xiān tú shù jǐ hé。
一日人间真七世,便同元会亦飞梳。yī rì rén jiān zhēn qī shì,biàn tóng yuán huì yì fēi shū。

过邯郸口号六首

郭之奇

今古终归必尽身,眼前为假便为真。jīn gǔ zhōng guī bì jǐn shēn,yǎn qián wèi jiǎ biàn wèi zhēn。
乾坤别有黄粱境,只恐神仙亦梦人。qián kūn bié yǒu huáng liáng jìng,zhǐ kǒng shén xiān yì mèng rén。

过邯郸口号六首

郭之奇

茫茫羲驭亿千年,驻景何人出世缘。máng máng xī yù yì qiān nián,zhù jǐng hé rén chū shì yuán。
非我尽迷生死地,于君欲问后先天。fēi wǒ jǐn mí shēng sǐ dì,yú jūn yù wèn hòu xiān tiān。

晚眺

郭之奇

千里烟容浸碧苔,游人一望一心灰。qiān lǐ yān róng jìn bì tái,yóu rén yī wàng yī xīn huī。
无端秋色缠烽燧,几度西风扫不开。wú duān qiū sè chán fēng suì,jǐ dù xī fēng sǎo bù kāi。

竣事以季秋十三日渡黄河

郭之奇

秋落河干气亦清,黄流相对白云行。qiū luò hé gàn qì yì qīng,huáng liú xiāng duì bái yún xíng。
大梁晓气千波卷,留与文光一派明。dà liáng xiǎo qì qiān bō juǎn,liú yǔ wén guāng yī pài míng。

哀鞠四绝

郭之奇

离悯初闻百绪倾,凄其苫次但魂营。lí mǐn chū wén bǎi xù qīng,qī qí shān cì dàn hún yíng。
当年陟屺嗟无死,今日哀莪恨有生。dāng nián zhì qǐ jiē wú sǐ,jīn rì āi é hèn yǒu shēng。

哀鞠四绝

郭之奇

儿向征途母计归,密缝手线在儿衣。ér xiàng zhēng tú mǔ jì guī,mì fèng shǒu xiàn zài ér yī。
只今线绝临行手,儿纵归来膝下非。zhǐ jīn xiàn jué lín xíng shǒu,ér zòng guī lái xī xià fēi。

哀鞠四绝

郭之奇

游子飘篷失故形,哀哀匍匐望行星。yóu zi piāo péng shī gù xíng,āi āi pú fú wàng xíng xīng。
伤心露草依风树,每夜玄霜杀晓青。shāng xīn lù cǎo yī fēng shù,měi yè xuán shuāng shā xiǎo qīng。