古诗词

九歌出门

郭之奇

于戏兮旷哉,彭湖兮飞渡来。yú xì xī kuàng zāi,péng hú xī fēi dù lái。
朝南浦兮云棹,夕吴城兮月桅。cháo nán pǔ xī yún zhào,xī wú chéng xī yuè wéi。
击余汰兮烟阔,扬吾舲兮波开。jī yú tài xī yān kuò,yáng wú líng xī bō kāi。
波开兮未极,高帆举兮瞬息。bō kāi xī wèi jí,gāo fān jǔ xī shùn xī。
风从水兮为鳞,舟在山兮振翼。fēng cóng shuǐ xī wèi lín,zhōu zài shān xī zhèn yì。
望百里兮匡庐,坐超忽兮横侧。wàng bǎi lǐ xī kuāng lú,zuò chāo hū xī héng cè。
分晴明兮众形,递遥迩兮诸色。fēn qíng míng xī zhòng xíng,dì yáo ěr xī zhū sè。
虽变化兮多端,犹卷舒兮无匿。suī biàn huà xī duō duān,yóu juǎn shū xī wú nì。
謇将揖兮披衷,尚微杳兮难即。jiǎn jiāng yī xī pī zhōng,shàng wēi yǎo xī nán jí。
终有言欲告兮不能不前,亦惟感晴春兮非其易得。zhōng yǒu yán yù gào xī bù néng bù qián,yì wéi gǎn qíng chūn xī fēi qí yì dé。
恐阴曀兮中生,蔽光颜兮外蚀。kǒng yīn yì xī zhōng shēng,bì guāng yán xī wài shí。
或风雷兮怒凭,驱木石兮崩仄。huò fēng léi xī nù píng,qū mù shí xī bēng zè。
或雨雾兮偏蒙,长荆榛兮荟薿。huò yǔ wù xī piān méng,zhǎng jīng zhēn xī huì nǐ。
人曰此兮天之变时,余实忧兮山之累德。rén yuē cǐ xī tiān zhī biàn shí,yú shí yōu xī shān zhī lèi dé。
岂若兹兮霁初容,峙明湖兮不可惑。qǐ ruò zī xī jì chū róng,zhì míng hú xī bù kě huò。
横千顷兮黛波,与清风兮琢磨。héng qiān qǐng xī dài bō,yǔ qīng fēng xī zuó mó。
渺波臣兮一叶,维七载兮五过。miǎo bō chén xī yī yè,wéi qī zài xī wǔ guò。
顾寸心兮有日,溯流从兮水之阿。gù cùn xīn xī yǒu rì,sù liú cóng xī shuǐ zhī ā。
怀余情兮未发,焉能忍兮无吪。huái yú qíng xī wèi fā,yān néng rěn xī wú é。
恃中忱兮谅直,想山意兮渊和。shì zhōng chén xī liàng zhí,xiǎng shān yì xī yuān hé。
遂倚窗兮至夕,舟既远兮为歌。suì yǐ chuāng xī zhì xī,zhōu jì yuǎn xī wèi gē。
念青帝之司峰兮亦无多,将鸣鹈之度岭兮奈时何。niàn qīng dì zhī sī fēng xī yì wú duō,jiāng míng tí zhī dù lǐng xī nài shí hé。

郭之奇

明广东揭阳人,字仲常。崇祯元年进士。累迁至詹事府詹事。后隐居南交山中,结茅屋数椽,著述其中。有《稽古篇》一百卷。 郭之奇的作品>>

猜您喜欢

次日过香山寺

郭之奇

香郁林泉翠欲华,遥随秋意入山家。xiāng yù lín quán cuì yù huá,yáo suí qiū yì rù shān jiā。
松深寺隐钟声杳,岭曲峰多径路赊。sōng shēn sì yǐn zhōng shēng yǎo,lǐng qū fēng duō jìng lù shē。
古佛台中云气绕,山僧榻下日光斜。gǔ fú tái zhōng yún qì rào,shān sēng tà xià rì guāng xié。
游人眷眷情何止,冷月凄风起暮霞。yóu rén juàn juàn qíng hé zhǐ,lěng yuè qī fēng qǐ mù xiá。

冬夜同曹允大方肃之姚永言徐九一陈尔新宋则甫过从李大生夜集得关字

郭之奇

连璧英姿总一班,樽前且斗此时闲。lián bì yīng zī zǒng yī bān,zūn qián qiě dòu cǐ shí xián。
狂言不禁仍多酌,醉舞何知复下关。kuáng yán bù jìn réng duō zhuó,zuì wǔ hé zhī fù xià guān。
烛烬销花沉夜漏,风声入座起酣颜。zhú jìn xiāo huā chén yè lòu,fēng shēng rù zuò qǐ hān yán。
但令主意无烦客,便欲相期日往还。dàn lìng zhǔ yì wú fán kè,biàn yù xiāng qī rì wǎng hái。

戊辰除夕同乡人小集

郭之奇

如何身世两悠悠,日月相穷不自繇。rú hé shēn shì liǎng yōu yōu,rì yuè xiāng qióng bù zì yáo。
欲入初春添一老,有怀今夕结千愁。yù rù chū chūn tiān yī lǎo,yǒu huái jīn xī jié qiān chóu。
客中酒债残年送,梦里乡心五夜收。kè zhōng jiǔ zhài cán nián sòng,mèng lǐ xiāng xīn wǔ yè shōu。
且向诸君同暖热,谁能万里独回头。qiě xiàng zhū jūn tóng nuǎn rè,shuí néng wàn lǐ dú huí tóu。

赠曹允大得假

郭之奇

君名已许一时传,惟有君心数友联。jūn míng yǐ xǔ yī shí chuán,wéi yǒu jūn xīn shù yǒu lián。
同此孤怀观进退,难将傲骨较方圆。tóng cǐ gū huái guān jìn tuì,nán jiāng ào gǔ jiào fāng yuán。
繇来类族能通志,此去湖山亦比肩。yáo lái lèi zú néng tōng zhì,cǐ qù hú shān yì bǐ jiān。
别后应思今日况,岭云江月静相怜。bié hòu yīng sī jīn rì kuàng,lǐng yún jiāng yuè jìng xiāng lián。

过细柳营

郭之奇

细柳名传汉尉时,于今柳色戟须眉。xì liǔ míng chuán hàn wèi shí,yú jīn liǔ sè jǐ xū méi。
连旌自令风云合,坚壁宁夸介胄奇。lián jīng zì lìng fēng yún hé,jiān bì níng kuā jiè zhòu qí。
一日师中军礼见,千秋阃外将权知。yī rì shī zhōng jūn lǐ jiàn,qiān qiū kǔn wài jiāng quán zhī。
我来吊古方徐辔,天子当年不敢驰。wǒ lái diào gǔ fāng xú pèi,tiān zi dāng nián bù gǎn chí。

西湖舟中谒岳武穆庙并墓所

郭之奇

谁使升堂便肃钦,将军生面古犹今。shuí shǐ shēng táng biàn sù qīn,jiāng jūn shēng miàn gǔ yóu jīn。
须眉隐跃峰千丈,肤理疏残土一浔。xū méi yǐn yuè fēng qiān zhàng,fū lǐ shū cán tǔ yī xún。
冷落英魂风月夜,流连客意水天心。lěng luò yīng hún fēng yuè yè,liú lián kè yì shuǐ tiān xīn。
兴怀往事徒悲愤,醉后灯前泪不禁。xīng huái wǎng shì tú bēi fèn,zuì hòu dēng qián lèi bù jìn。

严州过滩

郭之奇

万壑东来转一涡,千峰叠起竞群嵯。wàn hè dōng lái zhuǎn yī wō,qiān fēng dié qǐ jìng qún cuó。
水流挟石生雄势,风力扶人杀怒波。shuǐ liú xié shí shēng xióng shì,fēng lì fú rén shā nù bō。
俯视汹腾如过颡,遥瞻蹙缩得盈科。fǔ shì xiōng téng rú guò sǎng,yáo zhān cù suō dé yíng kē。
溯洄莫叹洵长阻,人世滩头较此多。sù huí mò tàn xún zhǎng zǔ,rén shì tān tóu jiào cǐ duō。

离舟

郭之奇

离舟偏觉在舆新,水陆咸知万里身。lí zhōu piān jué zài yú xīn,shuǐ lù xián zhī wàn lǐ shēn。
夹树含风初揖客,远山敛雾乍窥人。jiā shù hán fēng chū yī kè,yuǎn shān liǎn wù zhà kuī rén。
不堪归路迷遐迩,可奈秋心乱夕晨。bù kān guī lù mí xiá ěr,kě nài qiū xīn luàn xī chén。
翻恨多情云片片,随峰布置黯征轮。fān hèn duō qíng yún piàn piàn,suí fēng bù zhì àn zhēng lún。

广信早发

郭之奇

我行日日向山逢,蒙雨昏林气欲冬。wǒ xíng rì rì xiàng shān féng,méng yǔ hūn lín qì yù dōng。
浮翠朝华清晓色,飞烟远碧净秋容。fú cuì cháo huá qīng xiǎo sè,fēi yān yuǎn bì jìng qiū róng。
诸峰壁立初无路,曲径环来别有缝。zhū fēng bì lì chū wú lù,qū jìng huán lái bié yǒu fèng。
倦客未遑寻佳胜,幽人何处喜闻跫。juàn kè wèi huáng xún jiā shèng,yōu rén hé chù xǐ wén qióng。

到家感喜

郭之奇

忆辞燕夏岭冬并,屈指征途秋送迎。yì cí yàn xià lǐng dōng bìng,qū zhǐ zhēng tú qiū sòng yíng。
云物随缘看逆旅,尘风初别感劳生。yún wù suí yuán kàn nì lǚ,chén fēng chū bié gǎn láo shēng。
北山未拟均贤什,东海私宽一乐情。běi shān wèi nǐ jūn xián shén,dōng hǎi sī kuān yī lè qíng。
幸沐皇恩因岁月,重修子职但温清。xìng mù huáng ēn yīn suì yuè,zhòng xiū zi zhí dàn wēn qīng。

到家感喜

郭之奇

十旬不觉暑寒推,万里时兴夙夜哀。shí xún bù jué shǔ hán tuī,wàn lǐ shí xīng sù yè āi。
初向梓桑歌敬止,还从屺岵忆犹来。chū xiàng zǐ sāng gē jìng zhǐ,hái cóng qǐ hù yì yóu lái。
江山梦断渔樵侣,岭海缘深鹿豕媒。jiāng shān mèng duàn yú qiáo lǚ,lǐng hǎi yuán shēn lù shǐ méi。
饶有家园堪结搆,蓬门偏把白云栽。ráo yǒu jiā yuán kān jié gòu,péng mén piān bǎ bái yún zāi。

杨乐庵建慈云寺既成见招得胎字二首

郭之奇

岭海初闻大小开,天花忽见后前台。lǐng hǎi chū wén dà xiǎo kāi,tiān huā hū jiàn hòu qián tái。
风吹碧嶂临飞锡,月满澄湖出渡杯。fēng chuī bì zhàng lín fēi xī,yuè mǎn chéng hú chū dù bēi。
闭阁杨雄时坐卧,逃禅苏晋暂徘徊。bì gé yáng xióng shí zuò wò,táo chán sū jìn zàn pái huái。
悬知吾辈皆前会,漫许沙门点故胎。xuán zhī wú bèi jiē qián huì,màn xǔ shā mén diǎn gù tāi。

杨乐庵建慈云寺既成见招得胎字二首

郭之奇

自从千载韩山后,又见三车象力开。zì cóng qiān zài hán shān hòu,yòu jiàn sān chē xiàng lì kāi。
便道人缘终就劫,乍疑佛教顿更胎。biàn dào rén yuán zhōng jiù jié,zhà yí fú jiào dùn gèng tāi。
毒龙观法新无碍,溪鳄知文久却回。dú lóng guān fǎ xīn wú ài,xī è zhī wén jiǔ què huí。
始信当年焚骨者,空言亦许大颠来。shǐ xìn dāng nián fén gǔ zhě,kōng yán yì xǔ dà diān lái。

为林翁曰提题城南书室

郭之奇

问津重许入桃源,烟树绮花揖我言。wèn jīn zhòng xǔ rù táo yuán,yān shù qǐ huā yī wǒ yán。
在水孤亭宜半榻,环城苔径助幽轩。zài shuǐ gū tíng yí bàn tà,huán chéng tái jìng zhù yōu xuān。
千年榕色交风态,五夜池心见月魂。qiān nián róng sè jiāo fēng tài,wǔ yè chí xīn jiàn yuè hún。
怪道侯门车马处,古情犹向北窗存。guài dào hóu mén chē mǎ chù,gǔ qíng yóu xiàng běi chuāng cún。

己巳除夕有雨

郭之奇

萧萧一室溯天涯,夜梦初依岭外家。xiāo xiāo yī shì sù tiān yá,yè mèng chū yī lǐng wài jiā。
嘿数鸡声强破漏,闲看灯烬冷销花。hēi shù jī shēng qiáng pò lòu,xián kàn dēng jìn lěng xiāo huā。
春方主帝催冬宿,天亦亲人借雨加。chūn fāng zhǔ dì cuī dōng sù,tiān yì qīn rén jiè yǔ jiā。
自是皇仁东渐海,波臣万里沐恩赊。zì shì huáng rén dōng jiàn hǎi,bō chén wàn lǐ mù ēn shē。