古诗词

念奴娇·白荷花

唐蕴贞

天然爱好,却轻妆淡冶,盈盈堪掬。tiān rán ài hǎo,què qīng zhuāng dàn yě,yíng yíng kān jū。
记得杨妃新浴罢,早与安排金屋。jì dé yáng fēi xīn yù bà,zǎo yǔ ān pái jīn wū。
水佩低徊,冰肌绰约,可许消尘俗。shuǐ pèi dī huái,bīng jī chuò yuē,kě xǔ xiāo chén sú。
素娥多态,广寒移去同宿。sù é duō tài,guǎng hán yí qù tóng sù。
不见带雨梨花,迷离疏影外,娇容似沐。bù jiàn dài yǔ lí huā,mí lí shū yǐng wài,jiāo róng shì mù。
只恐西风容易起,写入相思一曲。zhǐ kǒng xī fēng róng yì qǐ,xiě rù xiāng sī yī qū。
争似凌波,云鬟雾鬓,映得人如玉。zhēng shì líng bō,yún huán wù bìn,yìng dé rén rú yù。
横塘秋悄,相看应妒波绿。héng táng qiū qiāo,xiāng kàn yīng dù bō lǜ。
猜您喜欢

疏影·菊花

唐蕴贞

芳红尽歇。fāng hóng jǐn xiē。
剩逸艳幽香,还更清绝。shèng yì yàn yōu xiāng,hái gèng qīng jué。
花瘦如人,情淡于春,阅尽几多炎热。huā shòu rú rén,qíng dàn yú chūn,yuè jǐn jǐ duō yán rè。
蛾眉虽自伤迟暮,珍重得、此生晚节。é méi suī zì shāng chí mù,zhēn zhòng dé cǐ shēng wǎn jié。
对一樽、疏影横斜,酽得醉来颜色。duì yī zūn shū yǐng héng xié,yàn dé zuì lái yán sè。
人道秋光老也,纵霜严露冷,犹任催折。rén dào qiū guāng lǎo yě,zòng shuāng yán lù lěng,yóu rèn cuī zhé。
寂寂东篱,几度黄昏,剩有残枝待月。jì jì dōng lí,jǐ dù huáng hūn,shèng yǒu cán zhī dài yuè。
幽人不与怜憔悴,更何许、空山太息。yōu rén bù yǔ lián qiáo cuì,gèng hé xǔ kōng shān tài xī。
尽断魂、风雨重阳,守我向时孤洁。jǐn duàn hún fēng yǔ zhòng yáng,shǒu wǒ xiàng shí gū jié。

长相思

唐蕴贞

秋风清。qiū fēng qīng。
秋云轻。qiū yún qīng。
镜里秋人病不禁。jìng lǐ qiū rén bìng bù jìn。
秋声枕上听。qiū shēng zhěn shàng tīng。
秋山青。qiū shān qīng。
秋水平。qiū shuǐ píng。
江上秋花送客程。jiāng shàng qiū huā sòng kè chéng。
秋潮逐浪生。qiū cháo zhú làng shēng。

转应曲

唐蕴贞

芳草。fāng cǎo。
芳草。fāng cǎo。
绿遍西陵古道。lǜ biàn xī líng gǔ dào。
小楼生怕登临。xiǎo lóu shēng pà dēng lín。
况值江南暮春。kuàng zhí jiāng nán mù chūn。
春暮。chūn mù。
春暮。chūn mù。
帘幕家家飞絮。lián mù jiā jiā fēi xù。

醉春风

唐蕴贞

玉碗冰蛆酒。yù wǎn bīng qū jiǔ。
银甲调筝手。yín jiǎ diào zhēng shǒu。
甘州歌罢又伊州,骤。gān zhōu gē bà yòu yī zhōu,zhòu。
骤。zhòu。
骤。zhòu。
南浦春归,小园花落,绿窗人瘦。nán pǔ chūn guī,xiǎo yuán huā luò,lǜ chuāng rén shòu。
蚱蜢瞿塘口。zhà měng qú táng kǒu。
载得相思否。zài dé xiāng sī fǒu。
午潮落尽暮潮生,咒。wǔ cháo luò jǐn mù cháo shēng,zhòu。
咒。zhòu。
咒。zhòu。
南浦春回,小园花好,绿窗人寿。nán pǔ chūn huí,xiǎo yuán huā hǎo,lǜ chuāng rén shòu。
1912