古诗词

玉署读书歌

李孙宸

玉堂去天近咫尺,缭绕卿云常五色。yù táng qù tiān jìn zhǐ chǐ,liáo rào qīng yún cháng wǔ sè。
晓来丽日映花砖,铃索无声清昼寂。xiǎo lái lì rì yìng huā zhuān,líng suǒ wú shēng qīng zhòu jì。
人间别自有蓬瀛,灵文秘轴满檐楹。rén jiān bié zì yǒu péng yíng,líng wén mì zhóu mǎn yán yíng。
东壁图书真有府,西园翰墨岂虚名。dōng bì tú shū zhēn yǒu fǔ,xī yuán hàn mò qǐ xū míng。
繄余夙昔怀微尚,十载菰芦徒向往。yī yú sù xī huái wēi shàng,shí zài gū lú tú xiàng wǎng。
此时趾美预英游,一任玄珠探象罔。cǐ shí zhǐ měi yù yīng yóu,yī rèn xuán zhū tàn xiàng wǎng。
鸾坡通籍尽名流,师儒更是吕伊俦。luán pō tōng jí jǐn míng liú,shī rú gèng shì lǚ yī chóu。
帝里德星容易聚,真人紫气望来浮。dì lǐ dé xīng róng yì jù,zhēn rén zǐ qì wàng lái fú。
校籍藜光回太乙,抽毫文藻盛千秋。xiào jí lí guāng huí tài yǐ,chōu háo wén zǎo shèng qiān qiū。
明时肯重浮夸士,书麓□人徒尔尔。míng shí kěn zhòng fú kuā shì,shū lù rén tú ěr ěr。
平生壮志敢轻酬,况有高山堪仰止。píng shēng zhuàng zhì gǎn qīng chóu,kuàng yǒu gāo shān kān yǎng zhǐ。
堪仰止,更何疑,努力云霄致此身,夔龙勋业彼谁子。kān yǎng zhǐ,gèng hé yí,nǔ lì yún xiāo zhì cǐ shēn,kuí lóng xūn yè bǐ shuí zi。

李孙宸

明广东香山人,字伯襄。万历四十一年进士。教习庶吉士。崇祯间官至南京礼部尚书。性孝友廉介。诗祖《三百篇》,书法祖魏晋,草篆隶楷皆工。有《建霞楼集》。 李孙宸的作品>>

猜您喜欢

菖蒲涧

李孙宸

当年东海药,可是涧中蒲。dāng nián dōng hǎi yào,kě shì jiàn zhōng pú。
为问姚成甫,相逢何丈夫。wèi wèn yáo chéng fǔ,xiāng féng hé zhàng fū。

会仙桥

李孙宸

倒挂此长虹,时有仙灵会。dào guà cǐ zhǎng hóng,shí yǒu xiān líng huì。
笑语隔云来,王家兄与妹。xiào yǔ gé yún lái,wáng jiā xiōng yǔ mèi。

阿耨池

李孙宸

若怪师与龙,空寂相扣答。ruò guài shī yǔ lóng,kōng jì xiāng kòu dá。
不闻远公石,点头听说法。bù wén yuǎn gōng shí,diǎn tóu tīng shuō fǎ。

桃源洞

李孙宸

兹山非避秦,亦有桃源洞。zī shān fēi bì qín,yì yǒu táo yuán dòng。
清流出洞时,试觅胡麻种。qīng liú chū dòng shí,shì mì hú má zhǒng。

飞泉洞

李孙宸

瀑布泻千寻,响杂涛声壮。pù bù xiè qiān xún,xiǎng zá tāo shēng zhuàng。
因风送五弦,人在黄虞上。yīn fēng sòng wǔ xián,rén zài huáng yú shàng。

石洞

李孙宸

洞源一何奇,夹灵露其骨。dòng yuán yī hé qí,jiā líng lù qí gǔ。
莫漫叱成羊,且留坐山月。mò màn chì chéng yáng,qiě liú zuò shān yuè。

苍雪崖

李孙宸

清凉依上界,阴雪四时凝。qīng liáng yī shàng jiè,yīn xuě sì shí níng。
披襟当六月,真坐玉壶冰。pī jīn dāng liù yuè,zhēn zuò yù hú bīng。

闲居六绝

李孙宸

新营半亩寄林邱,种竹移花事事幽。xīn yíng bàn mǔ jì lín qiū,zhǒng zhú yí huā shì shì yōu。
差可旧游寻酒伴,知无骑马客相求。chà kě jiù yóu xún jiǔ bàn,zhī wú qí mǎ kè xiāng qiú。

闲居六绝

李孙宸

辟径还留蔓草肥,野人原自惜芳菲。pì jìng hái liú màn cǎo féi,yě rén yuán zì xī fāng fēi。
焚香小怪儿童懒,高枕从他过客稀。fén xiāng xiǎo guài ér tóng lǎn,gāo zhěn cóng tā guò kè xī。

闲居六绝

李孙宸

午风初指睡初醒,酒伴相寻到水亭。wǔ fēng chū zhǐ shuì chū xǐng,jiǔ bàn xiāng xún dào shuǐ tíng。
既醉不教乘月去,新蝉偏爱与君听。jì zuì bù jiào chéng yuè qù,xīn chán piān ài yǔ jūn tīng。

闲居六绝

李孙宸

方沼潜通地肺开,新潮朝暮去还回。fāng zhǎo qián tōng dì fèi kāi,xīn cháo cháo mù qù hái huí。
瀑流况接前山近,一夜飞泉滚滚来。pù liú kuàng jiē qián shān jìn,yī yè fēi quán gǔn gǔn lái。

闲居六绝

李孙宸

斗酒闲携问绿阴,黄鹂树树送清音。dòu jiǔ xián xié wèn lǜ yīn,huáng lí shù shù sòng qīng yīn。
饶他鼓吹诗肠得,懒慢无心学苦吟。ráo tā gǔ chuī shī cháng dé,lǎn màn wú xīn xué kǔ yín。

闲居六绝

李孙宸

穷身受享偏宜少,懒性经营岂得多。qióng shēn shòu xiǎng piān yí shǎo,lǎn xìng jīng yíng qǐ dé duō。
负郭何须盈二顷,三餐但足不知他。fù guō hé xū yíng èr qǐng,sān cān dàn zú bù zhī tā。

有感漫成六绝

李孙宸

肯以生涯傍世人,百年石火幻中身。kěn yǐ shēng yá bàng shì rén,bǎi nián shí huǒ huàn zhōng shēn。
今朝且把柴荆闭,扫地焚香谢俗尘。jīn cháo qiě bǎ chái jīng bì,sǎo dì fén xiāng xiè sú chén。

有感漫成六绝

李孙宸

闲身原不是漂零,睡足东窗鸟唤醒。xián shēn yuán bù shì piāo líng,shuì zú dōng chuāng niǎo huàn xǐng。
三径何时过二仲,杜门聊自草玄经。sān jìng hé shí guò èr zhòng,dù mén liáo zì cǎo xuán jīng。