古诗词

鳌顶云峰

李孙宸

君不闻渤海之东几万里,大壑之下深无底。jūn bù wén bó hǎi zhī dōng jǐ wàn lǐ,dà hè zhī xià shēn wú dǐ。
五山上下随波摇,巨鳌戴之始列峙。wǔ shān shàng xià suí bō yáo,jù áo dài zhī shǐ liè zhì。
龙伯大人太无聊,举足一钓连六鳌。lóng bó dà rén tài wú liáo,jǔ zú yī diào lián liù áo。
六鳌移住关山下,擎出仙山万仞高。liù áo yí zhù guān shān xià,qíng chū xiān shān wàn rèn gāo。
仙山万仞表灵胜,峰峦奇绝非人境。xiān shān wàn rèn biǎo líng shèng,fēng luán qí jué fēi rén jìng。
丹炉一秘几千秋,时出白云相掩映。dān lú yī mì jǐ qiān qiū,shí chū bái yún xiāng yǎn yìng。
中有仙人学驻颜,曾为云云施人寰。zhōng yǒu xiān rén xué zhù yán,céng wèi yún yún shī rén huán。
鳌柱大明擎日月,功成拂衣归故山。áo zhù dà míng qíng rì yuè,gōng chéng fú yī guī gù shān。
只今秋风渐长秋山蕨,丹枫白云几起忽。zhǐ jīn qiū fēng jiàn zhǎng qiū shān jué,dān fēng bái yún jǐ qǐ hū。
西母时传周穆谣,居人但解自怡悦。xī mǔ shí chuán zhōu mù yáo,jū rén dàn jiě zì yí yuè。
白云岁岁自鳌峰,圣朝何用侈登封。bái yún suì suì zì áo fēng,shèng cháo hé yòng chǐ dēng fēng。
老相未教云卧稳,更看风雨促从龙。lǎo xiāng wèi jiào yún wò wěn,gèng kàn fēng yǔ cù cóng lóng。

李孙宸

明广东香山人,字伯襄。万历四十一年进士。教习庶吉士。崇祯间官至南京礼部尚书。性孝友廉介。诗祖《三百篇》,书法祖魏晋,草篆隶楷皆工。有《建霞楼集》。 李孙宸的作品>>

猜您喜欢

玉簪花

李孙宸

风前浴罢澹妆新,玉质偏宜碾未匀。fēng qián yù bà dàn zhuāng xīn,yù zhì piān yí niǎn wèi yún。
堕珥共怜西阿母,搔头还妒李夫人。duò ěr gòng lián xī ā mǔ,sāo tóu hái dù lǐ fū rén。

槿花

李孙宸

秋蕣开时绚晓光,飘零曾不待斜阳。qiū shùn kāi shí xuàn xiǎo guāng,piāo líng céng bù dài xié yáng。
花前不用深相惜,底事催人总自忙。huā qián bù yòng shēn xiāng xī,dǐ shì cuī rén zǒng zì máng。

海棠花

李孙宸

蜀都浓淡满千枝,何事希传杜甫诗。shǔ dōu nóng dàn mǎn qiān zhī,hé shì xī chuán dù fǔ shī。
欲识今人肠断处,沉香亭畔未醒时。yù shí jīn rén cháng duàn chù,chén xiāng tíng pàn wèi xǐng shí。

梨花

李孙宸

渐暖柔芳出锦闱,梦回残月思依依。jiàn nuǎn róu fāng chū jǐn wéi,mèng huí cán yuè sī yī yī。
春深未少飘零恨,自托风前燕子飞。chūn shēn wèi shǎo piāo líng hèn,zì tuō fēng qián yàn zi fēi。

牡丹

李孙宸

天香原自擅花王,何用雕阑百宝妆。tiān xiāng yuán zì shàn huā wáng,hé yòng diāo lán bǎi bǎo zhuāng。
怪杀清平新乐府,浪传倾国倚沉香。guài shā qīng píng xīn lè fǔ,làng chuán qīng guó yǐ chén xiāng。

水仙花

李孙宸

江滨妃子俨成行,几向花前扫澹妆。jiāng bīn fēi zi yǎn chéng xíng,jǐ xiàng huā qián sǎo dàn zhuāng。
为谢春风相披拂,解将玉佩赠东皇。wèi xiè chūn fēng xiāng pī fú,jiě jiāng yù pèi zèng dōng huáng。

茉莉花

李孙宸

南海移栽岁月深,夜凉芳露湿罗襟。nán hǎi yí zāi suì yuè shēn,yè liáng fāng lù shī luó jīn。
休将暗麝怜香腻,记取西来不染心。xiū jiāng àn shè lián xiāng nì,jì qǔ xī lái bù rǎn xīn。

桂花

李孙宸

岭外秋清瘴乍消,小山赋就隐同招。lǐng wài qiū qīng zhàng zhà xiāo,xiǎo shān fù jiù yǐn tóng zhāo。
月寒几夜霜华落,只恐仙娥灵药雕。yuè hán jǐ yè shuāng huá luò,zhǐ kǒng xiān é líng yào diāo。

菊花

李孙宸

浅白轻黄秋露团,落英犹共楚臣餐。qiǎn bái qīng huáng qiū lù tuán,luò yīng yóu gòng chǔ chén cān。
莫疑三径开偏晚,为与群芳殿岁寒。mò yí sān jìng kāi piān wǎn,wèi yǔ qún fāng diàn suì hán。

兰花

李孙宸

九畹原夸大国香,秋江几度浥风光。jiǔ wǎn yuán kuā dà guó xiāng,qiū jiāng jǐ dù yì fēng guāng。
应知不为当门掷,自爱无人理素芳。yīng zhī bù wèi dāng mén zhì,zì ài wú rén lǐ sù fāng。

桃花

李孙宸

度索移根几度开,东风吹暖到池台。dù suǒ yí gēn jǐ dù kāi,dōng fēng chuī nuǎn dào chí tái。
武陵得入秦人洞,绝胜天边和露栽。wǔ líng dé rù qín rén dòng,jué shèng tiān biān hé lù zāi。

李花

李孙宸

成蹊源伴碧桃春,缟练还怜艳独新。chéng qī yuán bàn bì táo chūn,gǎo liàn hái lián yàn dú xīn。
陌上风光最相惜,歌秾几处动香尘。mò shàng fēng guāng zuì xiāng xī,gē nóng jǐ chù dòng xiāng chén。

蔷薇

李孙宸

濯锦啼妆紫玉肌,花期相恋每牵衣。zhuó jǐn tí zhuāng zǐ yù jī,huā qī xiāng liàn měi qiān yī。
莫愁故蕊随风散,尚有香魂伴客归。mò chóu gù ruǐ suí fēng sàn,shàng yǒu xiāng hún bàn kè guī。

玉兰花

李孙宸

澧浦湘皋浅碧花,国香原不借群葩。lǐ pǔ xiāng gāo qiǎn bì huā,guó xiāng yuán bù jiè qún pā。
不知谁傍蓝田种,尽向金茎浥露华。bù zhī shuí bàng lán tián zhǒng,jǐn xiàng jīn jīng yì lù huá。

辛彝花

李孙宸

紫苞红艳韩家花,二月春光压槛斜。zǐ bāo hóng yàn hán jiā huā,èr yuè chūn guāng yā kǎn xié。
知是江郎清梦后,彩毫浮动赤城霞。zhī shì jiāng láng qīng mèng hòu,cǎi háo fú dòng chì chéng xiá。