古诗词

送傅寄庵太史册封周府

李孙宸

长安七月天气凉,皛皛银河万里长。zhǎng ān qī yuè tiān qì liáng,xiǎo xiǎo yín hé wàn lǐ zhǎng。
驱车出饯剪桐使,远赋皇华度汴梁。qū chē chū jiàn jiǎn tóng shǐ,yuǎn fù huáng huá dù biàn liáng。
汴梁形胜称都会,山如龙蟠水如带。biàn liáng xíng shèng chēng dōu huì,shān rú lóng pán shuǐ rú dài。
地当天中控上游,百二崤关雄胜概。dì dāng tiān zhōng kòng shàng yóu,bǎi èr xiáo guān xióng shèng gài。
君是经闱侍从臣,广厦细旃日讨论。jūn shì jīng wéi shì cóng chén,guǎng shà xì zhān rì tǎo lùn。
五夜照归莲炬燄,六时赐出大官玲。wǔ yè zhào guī lián jù yàn,liù shí cì chū dà guān líng。
只今暂辍承明席,遥分玉节展周亲。zhǐ jīn zàn chuò chéng míng xí,yáo fēn yù jié zhǎn zhōu qīn。
梁苑平台似畴昔,未少邹枚骚雅客。liáng yuàn píng tái shì chóu xī,wèi shǎo zōu méi sāo yǎ kè。
赋雪群推马长卿,授简当筵谁与敌。fù xuě qún tuī mǎ zhǎng qīng,shòu jiǎn dāng yán shuí yǔ dí。
词臣还计缓王程,休沐翻为锦里行。cí chén hái jì huǎn wáng chéng,xiū mù fān wèi jǐn lǐ xíng。
此时南浦波初绿,此时匡山月正明。cǐ shí nán pǔ bō chū lǜ,cǐ shí kuāng shān yuè zhèng míng。
石镜夜悬青黛合,香炉晓望紫烟轻。shí jìng yè xuán qīng dài hé,xiāng lú xiǎo wàng zǐ yān qīng。
日月湖,龙沙岸,中间窟宅多仙灵。rì yuè hú,lóng shā àn,zhōng jiān kū zhái duō xiān líng。
瑶草琪花满地生玉堂,仙吏归去桃花树底吹鸾笙。yáo cǎo qí huā mǎn dì shēng yù táng,xiān lì guī qù táo huā shù dǐ chuī luán shēng。
应有旌阳彩鸾诸真,云中来下迎可那。yīng yǒu jīng yáng cǎi luán zhū zhēn,yún zhōng lái xià yíng kě nà。

李孙宸

明广东香山人,字伯襄。万历四十一年进士。教习庶吉士。崇祯间官至南京礼部尚书。性孝友廉介。诗祖《三百篇》,书法祖魏晋,草篆隶楷皆工。有《建霞楼集》。 李孙宸的作品>>

猜您喜欢

有感漫成六绝

李孙宸

莫说逃虚意未真,世情何处不风尘。mò shuō táo xū yì wèi zhēn,shì qíng hé chù bù fēng chén。
十年亦有莲池在,谁解青云藉故人。shí nián yì yǒu lián chí zài,shuí jiě qīng yún jí gù rén。

有感漫成六绝

李孙宸

笔砚尘封卷乱抛,荒芜三径懒诛茅。bǐ yàn chén fēng juǎn luàn pāo,huāng wú sān jìng lǎn zhū máo。
但便短榻高吾枕,不用玄亭解客嘲。dàn biàn duǎn tà gāo wú zhěn,bù yòng xuán tíng jiě kè cháo。

有感漫成六绝

李孙宸

流水门前谁问津,碧桃开落不知春。liú shuǐ mén qián shuí wèn jīn,bì táo kāi luò bù zhī chūn。
儿童莫漫惊鸡犬,恐有人疑是避秦。ér tóng mò màn jīng jī quǎn,kǒng yǒu rén yí shì bì qín。

有感漫成六绝

李孙宸

纵横曾忆少年场,醉拥如花解骕骦。zòng héng céng yì shǎo nián chǎng,zuì yōng rú huā jiě sù shuāng。
若问豪华何处减,佛前新供一枝杨。ruò wèn háo huá hé chù jiǎn,fú qián xīn gōng yī zhī yáng。

圆榄山有双树连枝者下有古墓存焉与诸子异而赋之

李孙宸

双根古木接枝垂,下有荒坟事可疑。shuāng gēn gǔ mù jiē zhī chuí,xià yǒu huāng fén shì kě yí。
应是芳魂曾未死,故将幽恨表连枝。yīng shì fāng hún céng wèi sǐ,gù jiāng yōu hèn biǎo lián zhī。

圆榄山有双树连枝者下有古墓存焉与诸子异而赋之

李孙宸

想像泉台事岂真,来生未尽宿生因。xiǎng xiàng quán tái shì qǐ zhēn,lái shēng wèi jǐn sù shēng yīn。
人间欢合随流水,得似双枝岁岁新。rén jiān huān hé suí liú shuǐ,dé shì shuāng zhī suì suì xīn。

圆榄山有双树连枝者下有古墓存焉与诸子异而赋之

李孙宸

白杨烟雨昼冥迷,何处牛羊下古堤。bái yáng yān yǔ zhòu míng mí,hé chù niú yáng xià gǔ dī。
独有关情双□□,春来偏傍墓枝栖。dú yǒu guān qíng shuāng,chūn lái piān bàng mù zhī qī。

同诸子寻梅偶得一花八出者因成二绝

李孙宸

共访山梅雪后香,几枝六出媚斜阳。gòng fǎng shān méi xuě hòu xiāng,jǐ zhī liù chū mèi xié yáng。
最怜粉黛相倾处,更遣双娥入艳妆。zuì lián fěn dài xiāng qīng chù,gèng qiǎn shuāng é rù yàn zhuāng。

同诸子寻梅偶得一花八出者因成二绝

李孙宸

玉质浓将雪里团,开时谁为剪冰纨。yù zhì nóng jiāng xuě lǐ tuán,kāi shí shuí wèi jiǎn bīng wán。
疏窗八面玲珑处,插向庭中片片看。shū chuāng bā miàn líng lóng chù,chā xiàng tíng zhōng piàn piàn kàn。

木芙蓉

李孙宸

晓妆初绾玉笼纱,渐映朝阳绚彩霞。xiǎo zhuāng chū wǎn yù lóng shā,jiàn yìng cháo yáng xuàn cǎi xiá。
任说夹城香十里,何如湘岸一枝斜。rèn shuō jiā chéng xiāng shí lǐ,hé rú xiāng àn yī zhī xié。

杜鹃花

李孙宸

鹤林仙药自年年,漫以开时号杜鹃。hè lín xiān yào zì nián nián,màn yǐ kāi shí hào dù juān。
玉女不劳珍护惜,老僧欲普钵中传。yù nǚ bù láo zhēn hù xī,lǎo sēng yù pǔ bō zhōng chuán。

酴醾

李孙宸

玉面檀心暗吐香,涂黄争妒汉宫妆。yù miàn tán xīn àn tǔ xiāng,tú huáng zhēng dù hàn gōng zhuāng。
薰人欲醉浑无力,说甚琉璃杯未尝。xūn rén yù zuì hún wú lì,shuō shén liú lí bēi wèi cháng。

安石榴

李孙宸

十八年来汉使槎,名花憔悴度龙沙。shí bā nián lái hàn shǐ chá,míng huā qiáo cuì dù lóng shā。
一枝映水珊瑚媚,疑是瑶台宴彩霞。yī zhī yìng shuǐ shān hú mèi,yí shì yáo tái yàn cǎi xiá。

安石榴

李孙宸

鲁女东窗指绛衣,锦房初擘雪为肌。lǔ nǚ dōng chuāng zhǐ jiàng yī,jǐn fáng chū bāi xuě wèi jī。
当筵乍发清歌齿,多少金茎望露晞。dāng yán zhà fā qīng gē chǐ,duō shǎo jīn jīng wàng lù xī。

葵花

李孙宸

檀心国色比姚黄,几度风前刺道装。tán xīn guó sè bǐ yáo huáng,jǐ dù fēng qián cì dào zhuāng。
自是丹心偏向日,露华先得领秋光。zì shì dān xīn piān xiàng rì,lù huá xiān dé lǐng qiū guāng。