古诗词

京察后小述

汤显祖

邑子久崖柴,长者亦摇簸。yì zi jiǔ yá chái,zhǎng zhě yì yáo bǒ。
含沙吹几度,鬼弹落一个。hán shā chuī jǐ dù,guǐ dàn luò yī gè。
大有拊心叹,不浅知音和。dà yǒu fǔ xīn tàn,bù qiǎn zhī yīn hé。
参差反舌流,倏忽箕星过。cān chà fǎn shé liú,shū hū jī xīng guò。
幸免青蝇吊,厌听迁莺贺。xìng miǎn qīng yíng diào,yàn tīng qiān yīng hè。
贱子亦如人,壮心委豪惰。jiàn zi yì rú rén,zhuàng xīn wěi háo duò。
文章好惊俗,曲度自教作。wén zhāng hǎo jīng sú,qū dù zì jiào zuò。
贪看绣夹舞,贯沓花枝卧。tān kàn xiù jiā wǔ,guàn dá huā zhī wò。
对人时欠伸,说事偶涕唾。duì rén shí qiàn shēn,shuō shì ǒu tì tuò。
眠睡忽起笑,宴集常背坐。mián shuì hū qǐ xiào,yàn jí cháng bèi zuò。
敢有轻薄情,只缘迂僻过。gǎn yǒu qīng báo qíng,zhǐ yuán yū pì guò。
一命淹陵署,六岁逢都课。yī mìng yān líng shǔ,liù suì féng dōu kè。
浮噪今已免,不谨前当坐。fú zào jīn yǐ miǎn,bù jǐn qián dāng zuò。
有口视三缄,无心嗔八座。yǒu kǒu shì sān jiān,wú xīn chēn bā zuò。
骨相会偏奇,生辰或孤破。gǔ xiāng huì piān qí,shēng chén huò gū pò。
吾心少曲折,古人多顿挫。wú xīn shǎo qū zhé,gǔ rén duō dùn cuò。
脱落慕仙才,点掇希王佐。tuō luò mù xiān cái,diǎn duō xī wáng zuǒ。
咄咄竟何成,冉冉谁能那!duō duō jìng hé chéng,rǎn rǎn shuí néng nà!
汤显祖

汤显祖

汤显祖(1550—1616),中国明代戏曲家、文学家。字义仍,号海若、若士、清远道人。汉族,江西临川人。公元1583年(万历十一年)中进士,任太常寺博士、礼部主事,因弹劾申时行,降为徐闻典史,后调任浙江遂昌知县,又因不附权贵而免官,未再出仕。曾从罗汝芳读书,又受李贽思想的影响。在戏曲创作方面,反对拟古和拘泥于格律。作有传奇《牡丹亭》、《邯郸记》、《南柯记》、《紫钗记》,合称《玉茗堂四梦》,以《牡丹亭》最著名。在戏曲史上,和关汉卿、王实甫齐名,在中国乃至世界文学史上都有着重要的地位。 汤显祖的作品>>

猜您喜欢

南海浴日亭拜长至

汤显祖

孤臣遥浴日,沧海亦书云。gū chén yáo yù rì,cāng hǎi yì shū yún。
愿得扶桑影,年年奉圣君。yuàn dé fú sāng yǐng,nián nián fèng shèng jūn。

雁山迷路

汤显祖

借问采茶女,烟霞路几重。jiè wèn cǎi chá nǚ,yān xiá lù jǐ zhòng。
屏山遮不断,前面剪刀峰。píng shān zhē bù duàn,qián miàn jiǎn dāo fēng。

游黄山白岳不果

汤显祖

欲识金银气,多从黄白游。yù shí jīn yín qì,duō cóng huáng bái yóu。
一生痴绝处,无梦到徽州。yī shēng chī jué chù,wú mèng dào huī zhōu。

信陵君饮酒近妇人

汤显祖

魏国乃为累,万古悲公子。wèi guó nǎi wèi lèi,wàn gǔ bēi gōng zi。
世上无神仙,英雄如是死。shì shàng wú shén xiān,yīng xióng rú shì sǐ。

广陵偶题二首

汤显祖

岁月隔人去,风尘可自如。suì yuè gé rén qù,fēng chén kě zì rú。
偶然流泪处,翻着旧时书。ǒu rán liú lèi chù,fān zhe jiù shí shū。

广陵偶题二首

汤显祖

忽忽知何意,悠悠向此方。hū hū zhī hé yì,yōu yōu xiàng cǐ fāng。
却知新涕泪,还是旧衣裳。què zhī xīn tì lèi,hái shì jiù yī shang。

司马德操谓庞德公妻子作黍元直欲来

汤显祖

世乱难为士,存身各有致。shì luàn nán wèi shì,cún shēn gè yǒu zhì。
鹿门一辈人,未测语何事。lù mén yī bèi rén,wèi cè yǔ hé shì。

江宿

汤显祖

寂历秋江渔火稀,起看残月映林微。jì lì qiū jiāng yú huǒ xī,qǐ kàn cán yuè yìng lín wēi。
波光水鸟惊犹宿,露冷流萤湿不飞。bō guāng shuǐ niǎo jīng yóu sù,lù lěng liú yíng shī bù fēi。

闻都城渴雨,时苦摊税

汤显祖

五风十雨亦为褒,薄夜焚香沾御袍。wǔ fēng shí yǔ yì wèi bāo,báo yè fén xiāng zhān yù páo。
当知雨亦愁抽税,笑语江南申渐高。dāng zhī yǔ yì chóu chōu shuì,xiào yǔ jiāng nán shēn jiàn gāo。

黄金台

汤显祖

昭王灵气久疏芜,今日登台吊望诸。zhāo wáng líng qì jiǔ shū wú,jīn rì dēng tái diào wàng zhū。
一自蒯生流涕后,几人曾读报燕书。yī zì kuǎi shēng liú tì hòu,jǐ rén céng dú bào yàn shū。

广陵夜

汤显祖

金灯飒飒夜潮寒,楼观春阴海气残。jīn dēng sà sà yè cháo hán,lóu guān chūn yīn hǎi qì cán。
莫露乡心与离思,美人容易曲中弹。mò lù xiāng xīn yǔ lí sī,měi rén róng yì qū zhōng dàn。

病酒答梅禹金

汤显祖

青楼明烛夜欢残,醉吐春衫倚画阑。qīng lóu míng zhú yè huān cán,zuì tǔ chūn shān yǐ huà lán。
赖是美人能爱惜,双双红袖障轻寒。lài shì měi rén néng ài xī,shuāng shuāng hóng xiù zhàng qīng hán。

即事

汤显祖

汉家七叶珥金貂,不见松阴叹绿苗。hàn jiā qī yè ěr jīn diāo,bù jiàn sōng yīn tàn lǜ miáo。
却叹江陵浪花蕊,一时开放等闲消。què tàn jiāng líng làng huā ruǐ,yī shí kāi fàng děng xián xiāo。

七夕醉答君东

汤显祖

玉茗堂开春翠屏,新词传唱《牡丹亭》。yù míng táng kāi chūn cuì píng,xīn cí chuán chàng mǔ dān tíng。
伤心拍遍无人会,自掐檀痕教小伶。shāng xīn pāi biàn wú rén huì,zì qiā tán hén jiào xiǎo líng。

八月三日得月亭夜宴有感而作

汤显祖

多情多病莫多愁,纤月风亭得乍游。duō qíng duō bìng mò duō chóu,xiān yuè fēng tíng dé zhà yóu。
我亦池塘当户好,断云城郭夜侵楼。wǒ yì chí táng dāng hù hǎo,duàn yún chéng guō yè qīn lóu。
1021234567