古诗词

舟次钱塘谒滕公值风雨夜作解所佩为宝剑歌

胡应麟

江潮十月如山丘,北风轗江江倒流。jiāng cháo shí yuè rú shān qiū,běi fēng kǎn jiāng jiāng dào liú。
星河一片落寒铁,暗中擎出蛟龙愁。xīng hé yī piàn luò hán tiě,àn zhōng qíng chū jiāo lóng chóu。
君不见丰城狱里百鍊钢,精灵埋没三千霜。jūn bù jiàn fēng chéng yù lǐ bǎi liàn gāng,jīng líng mái méi sān qiān shuāng。
当时不遇雷与张,至今神物终潜藏。dāng shí bù yù léi yǔ zhāng,zhì jīn shén wù zhōng qián cáng。
又不见曹沬手中三尺水,却制桓侯轻管子。yòu bù jiàn cáo mèi shǒu zhōng sān chǐ shuǐ,què zhì huán hóu qīng guǎn zi。
一朝坛上行奇谋,百代声华耀青史。yī cháo tán shàng xíng qí móu,bǎi dài shēng huá yào qīng shǐ。
胡生宝剑人不识,十千买自邯郸邑。hú shēng bǎo jiàn rén bù shí,shí qiān mǎi zì hán dān yì。
朅来持赠归滕公,绕座虹光流四壁。qiè lái chí zèng guī téng gōng,rào zuò hóng guāng liú sì bì。
忆昔干将初铸时,睥睨欧冶麾风胡。yì xī gàn jiāng chū zhù shí,pì nì ōu yě huī fēng hú。
低回天地鍊精气,喷薄宇宙烹洪炉。dī huí tiān dì liàn jīng qì,pēn báo yǔ zhòu pēng hóng lú。
泰山为镡渤海铗,神锋指石石欲裂。tài shān wèi chán bó hǎi jiá,shén fēng zhǐ shí shí yù liè。
绿柄犹沾苔藓文,赤花半堕芙蓉匣。lǜ bǐng yóu zhān tái xiǎn wén,chì huā bàn duò fú róng xiá。
有时夜啸风雨声,千夫辟易万马惊。yǒu shí yè xiào fēng yǔ shēng,qiān fū pì yì wàn mǎ jīng。
山中魍魉昼摧绝,水底鲸螭寒不鸣。shān zhōng wǎng liǎng zhòu cuī jué,shuǐ dǐ jīng chī hán bù míng。
湛卢飞景亦凡俗,纯钩巨阙皆碌碌。zhàn lú fēi jǐng yì fán sú,chún gōu jù quē jiē lù lù。
取次横裁丽水金,纷纭碎割昆吾玉。qǔ cì héng cái lì shuǐ jīn,fēn yún suì gē kūn wú yù。
一挥四国如建瓴,挽回日月轰雷霆。yī huī sì guó rú jiàn líng,wǎn huí rì yuè hōng léi tíng。
朝携赤堇鬼神伏,暮宿苍梧涛浪青。cháo xié chì jǐn guǐ shén fú,mù sù cāng wú tāo làng qīng。
荆轲孺子本无术,匕首苍皇挑强敌。jīng kē rú zi běn wú shù,bǐ shǒu cāng huáng tiāo qiáng dí。
片言枉杀樊将军,易水悲风转乌邑。piàn yán wǎng shā fán jiāng jūn,yì shuǐ bēi fēng zhuǎn wū yì。
项王智力何豪雄,废书苦学仍无功。xiàng wáng zhì lì hé háo xióng,fèi shū kǔ xué réng wú gōng。
垓下谁知万人敌,时哉不利嗟重瞳。gāi xià shuí zhī wàn rén dí,shí zāi bù lì jiē zhòng tóng。
岂若胡生磨此剑,寸心耿耿横孤电。qǐ ruò hú shēng mó cǐ jiàn,cùn xīn gěng gěng héng gū diàn。
十年坎坷意不平,提与滕公肝胆见。shí nián kǎn kě yì bù píng,tí yǔ téng gōng gān dǎn jiàn。
滕公豪气凌穹苍,一朝睹此神飞扬。téng gōng háo qì líng qióng cāng,yī cháo dǔ cǐ shén fēi yáng。
愿持此物登朝堂,时时拂拭生秋霜。yuàn chí cǐ wù dēng cháo táng,shí shí fú shì shēng qiū shuāng。
蚩尤遁迹魑魅藏,周游八极还大荒。chī yóu dùn jì chī mèi cáng,zhōu yóu bā jí hái dà huāng。

胡应麟

明金华府兰溪人,字元瑞,号少室山人,更号石羊生。万历间举人,久不第。筑室山中,购书四万余卷,记诵淹博,多所撰著。曾携诗谒王世贞,为世贞激赏。有《少室山房类稿》、《少室山房笔丛》、《诗薮》。 胡应麟的作品>>

猜您喜欢

万伯修东巡歌八首

胡应麟

亲提精甲到平襄,汛扫鲸鲵百丈强。qīn tí jīng jiǎ dào píng xiāng,xùn sǎo jīng ní bǎi zhàng qiáng。
莫诧伏波年尚少,大标铜柱在扶桑。mò chà fú bō nián shàng shǎo,dà biāo tóng zhù zài fú sāng。

万伯修东巡歌八首

胡应麟

征马翩翩度北风,干将曾授白猿公。zhēng mǎ piān piān dù běi fēng,gàn jiāng céng shòu bái yuán gōng。
胡床静夜梅花落,万骑长驱一啸中。hú chuáng jìng yè méi huā luò,wàn qí zhǎng qū yī xiào zhōng。

万伯修东巡歌八首

胡应麟

铁甲三千照大幢,金戈百万洗长江。tiě jiǎ sān qiān zhào dà chuáng,jīn gē bǎi wàn xǐ zhǎng jiāng。
前茅壮士讴歌发,一箭天山夜请降。qián máo zhuàng shì ōu gē fā,yī jiàn tiān shān yè qǐng jiàng。

万伯修东巡歌八首

胡应麟

无定河边息鼓笳,受降城下听琵琶。wú dìng hé biān xī gǔ jiā,shòu jiàng chéng xià tīng pí pá。
何劳更问燕然碣,万丈穹碑勒海涯。hé láo gèng wèn yàn rán jié,wàn zhàng qióng bēi lēi hǎi yá。

万伯修东巡歌八首

胡应麟

山西诸将定谁贤,烈烈营平四海传。shān xī zhū jiāng dìng shuí xián,liè liè yíng píng sì hǎi chuán。
尽扫先零何足道,千秋勋业付屯田。jǐn sǎo xiān líng hé zú dào,qiān qiū xūn yè fù tún tián。

万伯修东巡歌八首

胡应麟

露布千言尽手裁,霜笳奏凯入蓬莱。lù bù qiān yán jǐn shǒu cái,shuāng jiā zòu kǎi rù péng lái。
西京枉貌麒麟阁,文武何人吉甫才。xī jīng wǎng mào qí lín gé,wén wǔ hé rén jí fǔ cái。

王行父惠簟赋谢二绝

胡应麟

伏天无处避斜曛,冰簟何由借鹤群。fú tiān wú chù bì xié xūn,bīng diàn hé yóu jiè hè qún。
漫作巫娥云雨梦,月明环佩下湘君。màn zuò wū é yún yǔ mèng,yuè míng huán pèi xià xiāng jūn。

王行父惠簟赋谢二绝

胡应麟

珠帘十二照华堂,一卷湘云白日长。zhū lián shí èr zhào huá táng,yī juǎn xiāng yún bái rì zhǎng。
已悉王恭无长物,莫教残夜踞胡床。yǐ xī wáng gōng wú zhǎng wù,mò jiào cán yè jù hú chuáng。

余家藏道复水墨牡丹纷披老笔而扇头折枝浅绛丰肌曼色嫣然袭人更题一绝于便面右

胡应麟

谁写天真第一枝,盈盈霞色照轩墀。shuí xiě tiān zhēn dì yī zhī,yíng yíng xiá sè zhào xuān chí。
多情错认杨妃醉,亭倚沉香日暮时。duō qíng cuò rèn yáng fēi zuì,tíng yǐ chén xiāng rì mù shí。

再送远游明府二绝

胡应麟

一叶晴飞大海傍,东南云色满钱塘。yī yè qíng fēi dà hǎi bàng,dōng nán yún sè mǎn qián táng。
谁言蓟阙三千里,夜夜双凫入上阳。shuí yán jì quē sān qiān lǐ,yè yè shuāng fú rù shàng yáng。

再送远游明府二绝

胡应麟

千秋重睹豫章材,五夜狂歌雪色来。qiān qiū zhòng dǔ yù zhāng cái,wǔ yè kuáng gē xuě sè lái。
莫向斗牛占紫气,雌雄龙剑合燕台。mò xiàng dòu niú zhàn zǐ qì,cí xióng lóng jiàn hé yàn tái。

玉城十景为侍御泾邑叶公赋石门锁翠

胡应麟

峭壁危崖暮霭屯,桃花开落自乾坤。qiào bì wēi yá mù ǎi tún,táo huā kāi luò zì qián kūn。
中天积翠无人到,万岫飞霞锁石门。zhōng tiān jī cuì wú rén dào,wàn xiù fēi xiá suǒ shí mén。

玉城十景为侍御泾邑叶公赋石门锁翠

胡应麟

一柱凌空不记年,嵯峨秋色敬亭前。yī zhù líng kōng bù jì nián,cuó é qiū sè jìng tíng qián。
虚疑玉笋排云上,自是金茎浥露悬。xū yí yù sǔn pái yún shàng,zì shì jīn jīng yì lù xuán。

玉城十景为侍御泾邑叶公赋石门锁翠

胡应麟

千仞冈回倚石梁,扶桑霞色对苍茫。qiān rèn gāng huí yǐ shí liáng,fú sāng xiá sè duì cāng máng。
长鸣独向朝阳下,人识清时有凤凰。zhǎng míng dú xiàng cháo yáng xià,rén shí qīng shí yǒu fèng huáng。

玉城十景为侍御泾邑叶公赋石门锁翠

胡应麟

古岫飞霜日月寒,动摇山岳惠文弹。gǔ xiù fēi shuāng rì yuè hán,dòng yáo shān yuè huì wén dàn。
谁言绛阙仙人屩,恰是乌台柱史冠。shuí yán jiàng quē xiān rén juē,qià shì wū tái zhù shǐ guān。