古诗词

嵩山歌

胡应麟

君不见嵩高之山,高高出天半。jūn bù jiàn sōng gāo zhī shān,gāo gāo chū tiān bàn。
万古扶舆结葱旧,孤标突兀回日星,秀出苍茫界河汉。wàn gǔ fú yú jié cōng jiù,gū biāo tū wù huí rì xīng,xiù chū cāng máng jiè hé hàn。
恍疑帝遣夸娥负中岳,掷向东南镇磅礴。huǎng yí dì qiǎn kuā é fù zhōng yuè,zhì xiàng dōng nán zhèn bàng bó。
又疑巨灵一夜排风雷,空中掣此青崔嵬。yòu yí jù líng yī yè pái fēng léi,kōng zhōng chè cǐ qīng cuī wéi。
仰观宇宙豁,俯瞰沧溟开。yǎng guān yǔ zhòu huō,fǔ kàn cāng míng kāi。
天倾锦绣壁,地涌金银台。tiān qīng jǐn xiù bì,dì yǒng jīn yín tái。
飞鸟不敢度,猿猱为之摧。fēi niǎo bù gǎn dù,yuán náo wèi zhī cuī。
层峦叠崿何奇哉,倒影下坠扶桑隈。céng luán dié è hé qí zāi,dào yǐng xià zhuì fú sāng wēi。
会稽秦望相去但咫尺,赤城天目左右罗列如浮埃。huì jī qín wàng xiāng qù dàn zhǐ chǐ,chì chéng tiān mù zuǒ yòu luó liè rú fú āi。
绝壑迤逦,飞梁萦洄。jué hè yí lǐ,fēi liáng yíng huí。
空青水碧,划然蓬莱。kōng qīng shuǐ bì,huà rán péng lái。
天仙跨鸾鹄,时时下九垓。tiān xiān kuà luán gǔ,shí shí xià jiǔ gāi。
遥峰插天更奇绝,天柱嵯峨象纬列。yáo fēng chā tiān gèng qí jué,tiān zhù cuó é xiàng wěi liè。
云是嵩高列峰三十六,其一飞来堕吴越。yún shì sōng gāo liè fēng sān shí liù,qí yī fēi lái duò wú yuè。
参差太华十丈莲,重叠娥眉万年雪。cān chà tài huá shí zhàng lián,zhòng dié é méi wàn nián xuě。
云中之君纷纷拾瑶草,散发长歌弄明月。yún zhōng zhī jūn fēn fēn shí yáo cǎo,sàn fā zhǎng gē nòng míng yuè。
朝来忽见黄帝车,方明前导昌宇趋。cháo lái hū jiàn huáng dì chē,fāng míng qián dǎo chāng yǔ qū。
七圣尽迷襄城辙,却望天坛寻故庐。qī shèng jǐn mí xiāng chéng zhé,què wàng tiān tán xún gù lú。
顷刻笙歌起岩际,白鹤凌空舞瑶砌。qǐng kè shēng gē qǐ yán jì,bái hè líng kōng wǔ yáo qì。
乃是缑山王子乔,金支翠旗朝玉帝。nǎi shì gōu shān wáng zi qiáo,jīn zhī cuì qí cháo yù dì。
真人一去不复还,玉书灵笈埋空山。zhēn rén yī qù bù fù hái,yù shū líng jí mái kōng shān。
俗流往往轻飞仙,不见此后三千年,少室山人结庐长啸卧其巅。sú liú wǎng wǎng qīng fēi xiān,bù jiàn cǐ hòu sān qiān nián,shǎo shì shān rén jié lú zhǎng xiào wò qí diān。
峰头一室但盈丈,大易黄庭坐相傍。fēng tóu yī shì dàn yíng zhàng,dà yì huáng tíng zuò xiāng bàng。
紫芝空谷纷葳蕤,真气关门浩排荡。zǐ zhī kōng gǔ fēn wēi ruí,zhēn qì guān mén hào pái dàng。
朝飧玉池露,夜濯金屑泉。cháo sūn yù chí lù,yè zhuó jīn xiè quán。
明霞翼我体,白云怡我颜。míng xiá yì wǒ tǐ,bái yún yí wǒ yán。
山灵候余户,跂息不得眠。shān líng hòu yú hù,qí xī bù dé mián。
一行卧此三十载,上元夫人时往还。yī xíng wò cǐ sān shí zài,shàng yuán fū rén shí wǎng hái。
俯视城郭真嚣烦,缟衣素氅何翩翩,乘风几欲凌苍烟。fǔ shì chéng guō zhēn xiāo fán,gǎo yī sù chǎng hé piān piān,chéng fēng jǐ yù líng cāng yān。
胡为羽驾尚踯躅,惆怅孤峰夕阳落。hú wèi yǔ jià shàng zhí zhú,chóu chàng gū fēng xī yáng luò。
仰天大笑寒风生,徙倚青藜望名岳,无乃未践三花诺。yǎng tiān dà xiào hán fēng shēng,xǐ yǐ qīng lí wàng míng yuè,wú nǎi wèi jiàn sān huā nuò。
寄言广成子、浮丘公,吾将跨白鹿、骑苍龙,访尔三十六峰中。jì yán guǎng chéng zi fú qiū gōng,wú jiāng kuà bái lù qí cāng lóng,fǎng ěr sān shí liù fēng zhōng。
横绝具茨凌空同,归来却卧此峰上,千年一视轻鸿蒙。héng jué jù cí líng kōng tóng,guī lái què wò cǐ fēng shàng,qiān nián yī shì qīng hóng méng。

胡应麟

明金华府兰溪人,字元瑞,号少室山人,更号石羊生。万历间举人,久不第。筑室山中,购书四万余卷,记诵淹博,多所撰著。曾携诗谒王世贞,为世贞激赏。有《少室山房类稿》、《少室山房笔丛》、《诗薮》。 胡应麟的作品>>

猜您喜欢

赵侯汝申以学术兴起一方怜才下善阖邑推其长者兹以七贤图属余赋之倘亦有王阮忘年之意乎敬题短歌

胡应麟

赵侯款我城南屋,堂上高悬画一幅。zhào hóu kuǎn wǒ chéng nán wū,táng shàng gāo xuán huà yī fú。
是时六月凉飙生,万个琅玕照新筑。shì shí liù yuè liáng biāo shēng,wàn gè láng gān zhào xīn zhù。
衣冠不类河朔豪,船舫曾非剡溪曲。yī guān bù lèi hé shuò háo,chuán fǎng céng fēi shàn xī qū。
细看乃是晋诸贤,醉倚长林弄修竹。xì kàn nǎi shì jìn zhū xián,zuì yǐ zhǎng lín nòng xiū zhú。
疏枝的皪横潇湘,密叶珑葱卷淇澳。shū zhī de lì héng xiāo xiāng,mì yè lóng cōng juǎn qí ào。
珠帘粉阁坐相对,尽日明窗看不足。zhū lián fěn gé zuò xiāng duì,jǐn rì míng chuāng kàn bù zú。
仿佛当时六七公,持螯白眼横霜空。fǎng fú dāng shí liù qī gōng,chí áo bái yǎn héng shuāng kōng。
脱巾露顶挂石壁,仰天大笑来清风。tuō jīn lù dǐng guà shí bì,yǎng tiān dà xiào lái qīng fēng。
匆匆典午事难说,烟尘澒洞盈寰中。cōng cōng diǎn wǔ shì nán shuō,yān chén hòng dòng yíng huán zhōng。
此时不醉欲何事,眼看浮世真虚空。cǐ shí bù zuì yù hé shì,yǎn kàn fú shì zhēn xū kōng。
步兵睨树啸声发,浚仲清言宛如屑。bù bīng nì shù xiào shēng fā,jùn zhòng qīng yán wǎn rú xiè。
子期鼓鞲仍著书,伶也携壶更荷锸。zi qī gǔ gōu réng zhù shū,líng yě xié hú gèng hé chā。
阮生拨阮嵇生弦,目送飞鸿游太玄。ruǎn shēng bō ruǎn jī shēng xián,mù sòng fēi hóng yóu tài xuán。
就中山公最长者,百觚在手情颓然。jiù zhōng shān gōng zuì zhǎng zhě,bǎi gū zài shǒu qíng tuí rán。
南阳赵侯世希有,满腹珠玑贯牛斗。nán yáng zhào hóu shì xī yǒu,mǎn fù zhū jī guàn niú dòu。
偷桃偶堕方朔缘,谪向人间卧岩薮。tōu táo ǒu duò fāng shuò yuán,zhé xiàng rén jiān wò yán sǒu。
生平饮酒但数巡,座中宾客长千人。shēng píng yǐn jiǔ dàn shù xún,zuò zhōng bīn kè zhǎng qiān rén。
何人把赠周昉画,跃然对我融心神。hé rén bǎ zèng zhōu fǎng huà,yuè rán duì wǒ róng xīn shén。
胡生晚得酒中趣,跋扈飞扬有深意。hú shēng wǎn dé jiǔ zhōng qù,bá hù fēi yáng yǒu shēn yì。
一朝睹此形貌亲,恍若诸贤把余臂。yī cháo dǔ cǐ xíng mào qīn,huǎng ruò zhū xián bǎ yú bì。
为君作歌还赠君,生绡落笔飞玄云。wèi jūn zuò gē hái zèng jūn,shēng xiāo luò bǐ fēi xuán yún。
何时买断筼筜谷,共作林中避世人。hé shí mǎi duàn yún dāng gǔ,gòng zuò lín zhōng bì shì rén。

偃卧俞公临榻上戏题

胡应麟

俞郎一榻长安市,破衲蒙茸裹布被。yú láng yī tà zhǎng ān shì,pò nà méng rōng guǒ bù bèi。
狂来坦腹呼元龙,蹴蹋星辰动天地。kuáng lái tǎn fù hū yuán lóng,cù tà xīng chén dòng tiān dì。
华胥国小安足游,君家赤舄双琳球。huá xū guó xiǎo ān zú yóu,jūn jiā chì xì shuāng lín qiú。
大鹏希有俨相值,飞行八极眠琼楼。dà péng xī yǒu yǎn xiāng zhí,fēi xíng bā jí mián qióng lóu。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

开卷小酬岁月,出门便畏风尘。kāi juǎn xiǎo chóu suì yuè,chū mén biàn wèi fēng chén。
十洲三岛游客,万壑千峰主人。shí zhōu sān dǎo yóu kè,wàn hè qiān fēng zhǔ rén。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

谁言名教乐地,懒著沐猴衣冠。shuí yán míng jiào lè dì,lǎn zhù mù hóu yī guān。
午睡不知日落,晏起欲废朝餐。wǔ shuì bù zhī rì luò,yàn qǐ yù fèi cháo cān。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

科头不出城郭,散步或傍檐楹。kē tóu bù chū chéng guō,sàn bù huò bàng yán yíng。
前身灌园处士,今代闭户先生。qián shēn guàn yuán chù shì,jīn dài bì hù xiān shēng。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

尼父六经日诵,邺侯四部时开。ní fù liù jīng rì sòng,yè hóu sì bù shí kāi。
领取千秋万世,从他九棘三槐。lǐng qǔ qiān qiū wàn shì,cóng tā jiǔ jí sān huái。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

小草自甘惭忸,大椿终古逍遥。xiǎo cǎo zì gān cán niǔ,dà chūn zhōng gǔ xiāo yáo。
不梦有莘五鼎,高挂箕山一瓢。bù mèng yǒu shēn wǔ dǐng,gāo guà jī shān yī piáo。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

东郭飞花晏坐,北堂芳杜晨兴。dōng guō fēi huā yàn zuò,běi táng fāng dù chén xīng。
回驭王阳自得,绝裾温峤何能。huí yù wáng yáng zì dé,jué jū wēn jiào hé néng。

题画四首

胡应麟

桃花夹水千树,柳色垂堤万重。táo huā jiā shuǐ qiān shù,liǔ sè chuí dī wàn zhòng。
何处数声鸡犬,人家只在前峰。hé chù shù shēng jī quǎn,rén jiā zhǐ zài qián fēng。

题画四首

胡应麟

南涧新篁雨过,西岭长松日斜。nán jiàn xīn huáng yǔ guò,xī lǐng zhǎng sōng rì xié。
散发孤亭相对,忘言一卷南华。sàn fā gū tíng xiāng duì,wàng yán yī juǎn nán huá。

题画四首

胡应麟

窗北寒光露满,篱东暮色云低。chuāng běi hán guāng lù mǎn,lí dōng mù sè yún dī。
地僻黄花自采,天空白酒谁携。dì pì huáng huā zì cǎi,tiān kōng bái jiǔ shuí xié。

题画四首

胡应麟

千岭槎牙古树,万峰摇落孤梅。qiān lǐng chá yá gǔ shù,wàn fēng yáo luò gū méi。
试问长安高卧,何如剡曲空回。shì wèn zhǎng ān gāo wò,hé rú shàn qū kōng huí。

客岁病留瓜步且三月今年春仲复过此值江鱼大上每至友人家玉尺银条咄嗟便具殊厌馋口余越中不能尔也

胡应麟

夜夜三更瀫水,年年三月扬州。yè yè sān gèng hú shuǐ,nián nián sān yuè yáng zhōu。
饱食河豚江鲚,何论越鸟吴牛。bǎo shí hé tún jiāng jì,hé lùn yuè niǎo wú niú。

端居述怀六首

胡应麟

千劫总归眼底,万缘不入胸中。qiān jié zǒng guī yǎn dǐ,wàn yuán bù rù xiōng zhōng。
散发狂歌宇宙,侧身高卧崆峒。sàn fā kuáng gē yǔ zhòu,cè shēn gāo wò kōng dòng。

端居述怀六首

胡应麟

朝见许由行逊,暮看虞舜明扬。cháo jiàn xǔ yóu xíng xùn,mù kàn yú shùn míng yáng。
黄屋翻成重累,不如枯坐禅床。huáng wū fān chéng zhòng lèi,bù rú kū zuò chán chuáng。