古诗词

嵩山歌

胡应麟

君不见嵩高之山,高高出天半。jūn bù jiàn sōng gāo zhī shān,gāo gāo chū tiān bàn。
万古扶舆结葱旧,孤标突兀回日星,秀出苍茫界河汉。wàn gǔ fú yú jié cōng jiù,gū biāo tū wù huí rì xīng,xiù chū cāng máng jiè hé hàn。
恍疑帝遣夸娥负中岳,掷向东南镇磅礴。huǎng yí dì qiǎn kuā é fù zhōng yuè,zhì xiàng dōng nán zhèn bàng bó。
又疑巨灵一夜排风雷,空中掣此青崔嵬。yòu yí jù líng yī yè pái fēng léi,kōng zhōng chè cǐ qīng cuī wéi。
仰观宇宙豁,俯瞰沧溟开。yǎng guān yǔ zhòu huō,fǔ kàn cāng míng kāi。
天倾锦绣壁,地涌金银台。tiān qīng jǐn xiù bì,dì yǒng jīn yín tái。
飞鸟不敢度,猿猱为之摧。fēi niǎo bù gǎn dù,yuán náo wèi zhī cuī。
层峦叠崿何奇哉,倒影下坠扶桑隈。céng luán dié è hé qí zāi,dào yǐng xià zhuì fú sāng wēi。
会稽秦望相去但咫尺,赤城天目左右罗列如浮埃。huì jī qín wàng xiāng qù dàn zhǐ chǐ,chì chéng tiān mù zuǒ yòu luó liè rú fú āi。
绝壑迤逦,飞梁萦洄。jué hè yí lǐ,fēi liáng yíng huí。
空青水碧,划然蓬莱。kōng qīng shuǐ bì,huà rán péng lái。
天仙跨鸾鹄,时时下九垓。tiān xiān kuà luán gǔ,shí shí xià jiǔ gāi。
遥峰插天更奇绝,天柱嵯峨象纬列。yáo fēng chā tiān gèng qí jué,tiān zhù cuó é xiàng wěi liè。
云是嵩高列峰三十六,其一飞来堕吴越。yún shì sōng gāo liè fēng sān shí liù,qí yī fēi lái duò wú yuè。
参差太华十丈莲,重叠娥眉万年雪。cān chà tài huá shí zhàng lián,zhòng dié é méi wàn nián xuě。
云中之君纷纷拾瑶草,散发长歌弄明月。yún zhōng zhī jūn fēn fēn shí yáo cǎo,sàn fā zhǎng gē nòng míng yuè。
朝来忽见黄帝车,方明前导昌宇趋。cháo lái hū jiàn huáng dì chē,fāng míng qián dǎo chāng yǔ qū。
七圣尽迷襄城辙,却望天坛寻故庐。qī shèng jǐn mí xiāng chéng zhé,què wàng tiān tán xún gù lú。
顷刻笙歌起岩际,白鹤凌空舞瑶砌。qǐng kè shēng gē qǐ yán jì,bái hè líng kōng wǔ yáo qì。
乃是缑山王子乔,金支翠旗朝玉帝。nǎi shì gōu shān wáng zi qiáo,jīn zhī cuì qí cháo yù dì。
真人一去不复还,玉书灵笈埋空山。zhēn rén yī qù bù fù hái,yù shū líng jí mái kōng shān。
俗流往往轻飞仙,不见此后三千年,少室山人结庐长啸卧其巅。sú liú wǎng wǎng qīng fēi xiān,bù jiàn cǐ hòu sān qiān nián,shǎo shì shān rén jié lú zhǎng xiào wò qí diān。
峰头一室但盈丈,大易黄庭坐相傍。fēng tóu yī shì dàn yíng zhàng,dà yì huáng tíng zuò xiāng bàng。
紫芝空谷纷葳蕤,真气关门浩排荡。zǐ zhī kōng gǔ fēn wēi ruí,zhēn qì guān mén hào pái dàng。
朝飧玉池露,夜濯金屑泉。cháo sūn yù chí lù,yè zhuó jīn xiè quán。
明霞翼我体,白云怡我颜。míng xiá yì wǒ tǐ,bái yún yí wǒ yán。
山灵候余户,跂息不得眠。shān líng hòu yú hù,qí xī bù dé mián。
一行卧此三十载,上元夫人时往还。yī xíng wò cǐ sān shí zài,shàng yuán fū rén shí wǎng hái。
俯视城郭真嚣烦,缟衣素氅何翩翩,乘风几欲凌苍烟。fǔ shì chéng guō zhēn xiāo fán,gǎo yī sù chǎng hé piān piān,chéng fēng jǐ yù líng cāng yān。
胡为羽驾尚踯躅,惆怅孤峰夕阳落。hú wèi yǔ jià shàng zhí zhú,chóu chàng gū fēng xī yáng luò。
仰天大笑寒风生,徙倚青藜望名岳,无乃未践三花诺。yǎng tiān dà xiào hán fēng shēng,xǐ yǐ qīng lí wàng míng yuè,wú nǎi wèi jiàn sān huā nuò。
寄言广成子、浮丘公,吾将跨白鹿、骑苍龙,访尔三十六峰中。jì yán guǎng chéng zi fú qiū gōng,wú jiāng kuà bái lù qí cāng lóng,fǎng ěr sān shí liù fēng zhōng。
横绝具茨凌空同,归来却卧此峰上,千年一视轻鸿蒙。héng jué jù cí líng kōng tóng,guī lái què wò cǐ fēng shàng,qiān nián yī shì qīng hóng méng。

胡应麟

明金华府兰溪人,字元瑞,号少室山人,更号石羊生。万历间举人,久不第。筑室山中,购书四万余卷,记诵淹博,多所撰著。曾携诗谒王世贞,为世贞激赏。有《少室山房类稿》、《少室山房笔丛》、《诗薮》。 胡应麟的作品>>

猜您喜欢

寿吴淑人

胡应麟

春色重帘外,笙歌昼未阑。chūn sè zhòng lián wài,shēng gē zhòu wèi lán。
屏开回白鹤,席上舞青鸾。píng kāi huí bái hè,xí shàng wǔ qīng luán。
浥露金芝秀,凌云玉树寒。yì lù jīn zhī xiù,líng yún yù shù hán。
冰桃漫留核,方朔已偷残。bīng táo màn liú hé,fāng shuò yǐ tōu cán。

吴山人持斋戏赠

胡应麟

笑汝清狂客,持斋绣佛前。xiào rǔ qīng kuáng kè,chí zhāi xiù fú qián。
周颙元护法,何胤旧逃禅。zhōu yóng yuán hù fǎ,hé yìn jiù táo chán。
岭砌须弥石,池疏阿耨泉。lǐng qì xū mí shí,chí shū ā nòu quán。
翛然携手去,尘外息诸缘。xiāo rán xié shǒu qù,chén wài xī zhū yuán。

白云世德诗为林孝廉赋

胡应麟

谁专巴穴富,夙擅渭川封。shuí zhuān bā xué fù,sù shàn wèi chuān fēng。
薛氏夸三鷟,荀门羡八龙。xuē shì kuā sān zhuó,xún mén xiàn bā lóng。
新居蟠翠柏,旧垄夹苍松。xīn jū pán cuì bǎi,jiù lǒng jiā cāng sōng。
何限孙枝在,林林玉树茸。hé xiàn sūn zhī zài,lín lín yù shù rōng。

题林孝廉家庆图

胡应麟

棠棣偕芳日,椿萱并茂时。táng dì xié fāng rì,chūn xuān bìng mào shí。
金茎悬五叶,玉树绽双枝。jīn jīng xuán wǔ yè,yù shù zhàn shuāng zhī。
海鹤传书近,山莺度曲迟。hǎi hè chuán shū jìn,shān yīng dù qū chí。
今来上元宴,麟脯擘含卮。jīn lái shàng yuán yàn,lín pú bāi hán zhī。

送陈季相还七闽

胡应麟

乍得溪头信,俄欣海上逢。zhà dé xī tóu xìn,é xīn hǎi shàng féng。
云山偕独往,湖海狎高踪。yún shān xié dú wǎng,hú hǎi xiá gāo zōng。
坐啸双黄鹄,归骑两赤龙。zuò xiào shuāng huáng gǔ,guī qí liǎng chì lóng。
相携子骞侣,十日幔亭峰。xiāng xié zi qiān lǚ,shí rì màn tíng fēng。

寄真如上人

胡应麟

行乞过三市,随缘住五陵。xíng qǐ guò sān shì,suí yuán zhù wǔ líng。
南徐先舍筏,北地远传灯。nán xú xiān shě fá,běi dì yuǎn chuán dēng。
古洞云埋柏,清池月挂藤。gǔ dòng yún mái bǎi,qīng chí yuè guà téng。
门前多宝塔,出定几同登。mén qián duō bǎo tǎ,chū dìng jǐ tóng dēng。

歙中谒徽国文公祠作

胡应麟

闽粤真人起,高标自不群。mǐn yuè zhēn rén qǐ,gāo biāo zì bù qún。
丁年穷百氏,乙夜揽三坟。dīng nián qióng bǎi shì,yǐ yè lǎn sān fén。
力障鹅湖水,神游鹿洞云。lì zhàng é hú shuǐ,shén yóu lù dòng yún。
至今灵爽在,长对武夷君。zhì jīn líng shuǎng zài,zhǎng duì wǔ yí jūn。

挽邓太翁兼唁远游明府四首

胡应麟

此夕仙槎逝,当年宦辙回。cǐ xī xiān chá shì,dāng nián huàn zhé huí。
松犹彭泽抚,木已豫章颓。sōng yóu péng zé fǔ,mù yǐ yù zhāng tuí。
献赋名空藉,修文业未摧。xiàn fù míng kōng jí,xiū wén yè wèi cuī。
只今丰狱底,剑色谢风雷。zhǐ jīn fēng yù dǐ,jiàn sè xiè fēng léi。

挽邓太翁兼唁远游明府四首

胡应麟

东华新剑佩,南楚旧弓裘。dōng huá xīn jiàn pèi,nán chǔ jiù gōng qiú。
世系蕃高密,乡评重太丘。shì xì fān gāo mì,xiāng píng zhòng tài qiū。
经犹传马队,敕已下螭头。jīng yóu chuán mǎ duì,chì yǐ xià chī tóu。
藉藉承家誉,相望在斗牛。jí jí chéng jiā yù,xiāng wàng zài dòu niú。

挽邓太翁兼唁远游明府四首

胡应麟

政尔生刍隔,将无宿草茸。zhèng ěr shēng chú gé,jiāng wú sù cǎo rōng。
孤亭徐孺子,大厦郭林宗。gū tíng xú rú zi,dà shà guō lín zōng。
素旐霜华薄,丹旌露色浓。sù zhào shuāng huá báo,dān jīng lù sè nóng。
异时铭太史,不受汉亭封。yì shí míng tài shǐ,bù shòu hàn tíng fēng。

挽邓太翁兼唁远游明府四首

胡应麟

化鹤还丹嶂,骑鲸上碧虚。huà hè hái dān zhàng,qí jīng shàng bì xū。
一竿遗蠡泽,双屐挂匡庐。yī gān yí lí zé,shuāng jī guà kuāng lú。
日朗新题碣,云寒旧著书。rì lǎng xīn tí jié,yún hán jiù zhù shū。
盐车何足恨,千里属騊駼。yán chē hé zú hèn,qiān lǐ shǔ táo tú。

寿程隐君

胡应麟

瑞日华筵启,明霞彩袖陈。ruì rì huá yán qǐ,míng xiá cǎi xiù chén。
玄关悬大药,漆圃现灵椿。xuán guān xuán dà yào,qī pǔ xiàn líng chūn。
嶂挹三天子,峰携五丈人。zhàng yì sān tiān zi,fēng xié wǔ zhàng rén。
朝来海筹屋,紫气正嶙峋。cháo lái hǎi chóu wū,zǐ qì zhèng lín xún。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

寺忆支公住,林馀惠远踪。sì yì zhī gōng zhù,lín yú huì yuǎn zōng。
浮杯来大壑,振锡上孤峰。fú bēi lái dà hè,zhèn xī shàng gū fēng。
径僻云埋树,窗明雪照松。jìng pì yún mái shù,chuāng míng xuě zhào sōng。
踟蹰贪佛日,归趁暮天钟。chí chú tān fú rì,guī chèn mù tiān zhōng。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

大地悬香刹,中天筑化城。dà dì xuán xiāng shā,zhōng tiān zhù huà chéng。
重檐飞岳色,古壁撼河声。zhòng yán fēi yuè sè,gǔ bì hàn hé shēng。
法座琪花暗,经坛贝叶明。fǎ zuò qí huā àn,jīng tán bèi yè míng。
异时斋绣佛,帝释下瑶京。yì shí zhāi xiù fú,dì shì xià yáo jīng。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

香积何年启,天风蹑屩攀。xiāng jī hé nián qǐ,tiān fēng niè juē pān。
白云平讲座,青霭覆禅关。bái yún píng jiǎng zuò,qīng ǎi fù chán guān。
断碣横高陇,疏钟出乱山。duàn jié héng gāo lǒng,shū zhōng chū luàn shān。
一僧头白坐,兀兀定林间。yī sēng tóu bái zuò,wù wù dìng lín jiān。