古诗词

赋得赤松宫为东阳卢祠部

胡应麟

君不见赤松宫前赤松色,夭矫轮囷际天碧。jūn bù jiàn chì sōng gōng qián chì sōng sè,yāo jiǎo lún qūn jì tiān bì。
霜皮不减三万株,铁干宁论二千尺。shuāng pí bù jiǎn sān wàn zhū,tiě gàn níng lùn èr qiān chǐ。
初平骑羊去不回,药炉丹灶空崔嵬。chū píng qí yáng qù bù huí,yào lú dān zào kōng cuī wéi。
山中白石乱无数,何人叱咤飞风雷。shān zhōng bái shí luàn wú shù,hé rén chì zhà fēi fēng léi。
君不见东阳卢君大奇绝,前身曾受长生诀。jūn bù jiàn dōng yáng lú jūn dà qí jué,qián shēn céng shòu zhǎng shēng jué。
往来三洞蹑明霞,啸傲双溪弄明月。wǎng lái sān dòng niè míng xiá,xiào ào shuāng xī nòng míng yuè。
朅来欲作人间游,苍生六合攒眉头。qiè lái yù zuò rén jiān yóu,cāng shēng liù hé zǎn méi tóu。
帝傍玉女不敢留,飞行独下昆仑丘。dì bàng yù nǚ bù gǎn liú,fēi xíng dú xià kūn lún qiū。
挟书却走明光殿,跃马天街谁不羡。xié shū què zǒu míng guāng diàn,yuè mǎ tiān jiē shuí bù xiàn。
柳色阴浓彭泽车,桃花锦簇河阳县。liǔ sè yīn nóng péng zé chē,táo huā jǐn cù hé yáng xiàn。
一朝鸣佩趋南宫,炉香画省追夔龙。yī cháo míng pèi qū nán gōng,lú xiāng huà shěng zhuī kuí lóng。
退食羞为素餐士,愿将直笔回宸聪。tuì shí xiū wèi sù cān shì,yuàn jiāng zhí bǐ huí chén cōng。
五夜排云叩阊阖,凛凛孤诚照丹阙。wǔ yè pái yún kòu chāng hé,lǐn lǐn gū chéng zhào dān quē。
丘埴宁增泰山峻,微丝愿补衮衣缺。qiū zhí níng zēng tài shān jùn,wēi sī yuàn bǔ gǔn yī quē。
九关䆗窱环苍龙,燕台白昼飞长虹。jiǔ guān yǎo tiǎo huán cāng lóng,yàn tái bái zhòu fēi zhǎng hóng。
曳裾止辇亦臣职,拂衣神武来秋风。yè jū zhǐ niǎn yì chén zhí,fú yī shén wǔ lái qiū fēng。
衡门却返东阳旧,落落松阴浮远岫。héng mén què fǎn dōng yáng jiù,luò luò sōng yīn fú yuǎn xiù。
已见声名重斗山,更欲栖迟终宇宙。yǐ jiàn shēng míng zhòng dòu shān,gèng yù qī chí zhōng yǔ zhòu。
名山咫尺黄初平,石羊成阵来相迎。míng shān zhǐ chǐ huáng chū píng,shí yáng chéng zhèn lái xiāng yíng。
天王明圣臣愿足,富贵浮云何足论。tiān wáng míng shèng chén yuàn zú,fù guì fú yún hé zú lùn。
卢君卢君真丈夫,直节只今天下无,从我且酌黄公垆。lú jūn lú jūn zhēn zhàng fū,zhí jié zhǐ jīn tiān xià wú,cóng wǒ qiě zhuó huáng gōng lú。
漫学三闾赋沅水,肯令董相淹江都。màn xué sān lǘ fù yuán shuǐ,kěn lìng dǒng xiāng yān jiāng dōu。
一朝当宁思良弼,飞诏东山起安石。yī cháo dāng níng sī liáng bì,fēi zhào dōng shān qǐ ān shí。
会教霖雨遍遐荒,取次天门生八翼。huì jiào lín yǔ biàn xiá huāng,qǔ cì tiān mén shēng bā yì。
赤松之宫君暂居,高吟抱膝聊吾庐。chì sōng zhī gōng jūn zàn jū,gāo yín bào xī liáo wú lú。
三洞宁为长往客,九重行问治安书。sān dòng níng wèi zhǎng wǎng kè,jiǔ zhòng xíng wèn zhì ān shū。

胡应麟

明金华府兰溪人,字元瑞,号少室山人,更号石羊生。万历间举人,久不第。筑室山中,购书四万余卷,记诵淹博,多所撰著。曾携诗谒王世贞,为世贞激赏。有《少室山房类稿》、《少室山房笔丛》、《诗薮》。 胡应麟的作品>>

猜您喜欢

赵侯汝申以学术兴起一方怜才下善阖邑推其长者兹以七贤图属余赋之倘亦有王阮忘年之意乎敬题短歌

胡应麟

赵侯款我城南屋,堂上高悬画一幅。zhào hóu kuǎn wǒ chéng nán wū,táng shàng gāo xuán huà yī fú。
是时六月凉飙生,万个琅玕照新筑。shì shí liù yuè liáng biāo shēng,wàn gè láng gān zhào xīn zhù。
衣冠不类河朔豪,船舫曾非剡溪曲。yī guān bù lèi hé shuò háo,chuán fǎng céng fēi shàn xī qū。
细看乃是晋诸贤,醉倚长林弄修竹。xì kàn nǎi shì jìn zhū xián,zuì yǐ zhǎng lín nòng xiū zhú。
疏枝的皪横潇湘,密叶珑葱卷淇澳。shū zhī de lì héng xiāo xiāng,mì yè lóng cōng juǎn qí ào。
珠帘粉阁坐相对,尽日明窗看不足。zhū lián fěn gé zuò xiāng duì,jǐn rì míng chuāng kàn bù zú。
仿佛当时六七公,持螯白眼横霜空。fǎng fú dāng shí liù qī gōng,chí áo bái yǎn héng shuāng kōng。
脱巾露顶挂石壁,仰天大笑来清风。tuō jīn lù dǐng guà shí bì,yǎng tiān dà xiào lái qīng fēng。
匆匆典午事难说,烟尘澒洞盈寰中。cōng cōng diǎn wǔ shì nán shuō,yān chén hòng dòng yíng huán zhōng。
此时不醉欲何事,眼看浮世真虚空。cǐ shí bù zuì yù hé shì,yǎn kàn fú shì zhēn xū kōng。
步兵睨树啸声发,浚仲清言宛如屑。bù bīng nì shù xiào shēng fā,jùn zhòng qīng yán wǎn rú xiè。
子期鼓鞲仍著书,伶也携壶更荷锸。zi qī gǔ gōu réng zhù shū,líng yě xié hú gèng hé chā。
阮生拨阮嵇生弦,目送飞鸿游太玄。ruǎn shēng bō ruǎn jī shēng xián,mù sòng fēi hóng yóu tài xuán。
就中山公最长者,百觚在手情颓然。jiù zhōng shān gōng zuì zhǎng zhě,bǎi gū zài shǒu qíng tuí rán。
南阳赵侯世希有,满腹珠玑贯牛斗。nán yáng zhào hóu shì xī yǒu,mǎn fù zhū jī guàn niú dòu。
偷桃偶堕方朔缘,谪向人间卧岩薮。tōu táo ǒu duò fāng shuò yuán,zhé xiàng rén jiān wò yán sǒu。
生平饮酒但数巡,座中宾客长千人。shēng píng yǐn jiǔ dàn shù xún,zuò zhōng bīn kè zhǎng qiān rén。
何人把赠周昉画,跃然对我融心神。hé rén bǎ zèng zhōu fǎng huà,yuè rán duì wǒ róng xīn shén。
胡生晚得酒中趣,跋扈飞扬有深意。hú shēng wǎn dé jiǔ zhōng qù,bá hù fēi yáng yǒu shēn yì。
一朝睹此形貌亲,恍若诸贤把余臂。yī cháo dǔ cǐ xíng mào qīn,huǎng ruò zhū xián bǎ yú bì。
为君作歌还赠君,生绡落笔飞玄云。wèi jūn zuò gē hái zèng jūn,shēng xiāo luò bǐ fēi xuán yún。
何时买断筼筜谷,共作林中避世人。hé shí mǎi duàn yún dāng gǔ,gòng zuò lín zhōng bì shì rén。

偃卧俞公临榻上戏题

胡应麟

俞郎一榻长安市,破衲蒙茸裹布被。yú láng yī tà zhǎng ān shì,pò nà méng rōng guǒ bù bèi。
狂来坦腹呼元龙,蹴蹋星辰动天地。kuáng lái tǎn fù hū yuán lóng,cù tà xīng chén dòng tiān dì。
华胥国小安足游,君家赤舄双琳球。huá xū guó xiǎo ān zú yóu,jūn jiā chì xì shuāng lín qiú。
大鹏希有俨相值,飞行八极眠琼楼。dà péng xī yǒu yǎn xiāng zhí,fēi xíng bā jí mián qióng lóu。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

开卷小酬岁月,出门便畏风尘。kāi juǎn xiǎo chóu suì yuè,chū mén biàn wèi fēng chén。
十洲三岛游客,万壑千峰主人。shí zhōu sān dǎo yóu kè,wàn hè qiān fēng zhǔ rén。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

谁言名教乐地,懒著沐猴衣冠。shuí yán míng jiào lè dì,lǎn zhù mù hóu yī guān。
午睡不知日落,晏起欲废朝餐。wǔ shuì bù zhī rì luò,yàn qǐ yù fèi cháo cān。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

科头不出城郭,散步或傍檐楹。kē tóu bù chū chéng guō,sàn bù huò bàng yán yíng。
前身灌园处士,今代闭户先生。qián shēn guàn yuán chù shì,jīn dài bì hù xiān shēng。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

尼父六经日诵,邺侯四部时开。ní fù liù jīng rì sòng,yè hóu sì bù shí kāi。
领取千秋万世,从他九棘三槐。lǐng qǔ qiān qiū wàn shì,cóng tā jiǔ jí sān huái。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

小草自甘惭忸,大椿终古逍遥。xiǎo cǎo zì gān cán niǔ,dà chūn zhōng gǔ xiāo yáo。
不梦有莘五鼎,高挂箕山一瓢。bù mèng yǒu shēn wǔ dǐng,gāo guà jī shān yī piáo。

长夏闭关散发高卧吟诵之暇时或焚香鼓琴殊有羲皇之适信笔六首

胡应麟

东郭飞花晏坐,北堂芳杜晨兴。dōng guō fēi huā yàn zuò,běi táng fāng dù chén xīng。
回驭王阳自得,绝裾温峤何能。huí yù wáng yáng zì dé,jué jū wēn jiào hé néng。

题画四首

胡应麟

桃花夹水千树,柳色垂堤万重。táo huā jiā shuǐ qiān shù,liǔ sè chuí dī wàn zhòng。
何处数声鸡犬,人家只在前峰。hé chù shù shēng jī quǎn,rén jiā zhǐ zài qián fēng。

题画四首

胡应麟

南涧新篁雨过,西岭长松日斜。nán jiàn xīn huáng yǔ guò,xī lǐng zhǎng sōng rì xié。
散发孤亭相对,忘言一卷南华。sàn fā gū tíng xiāng duì,wàng yán yī juǎn nán huá。

题画四首

胡应麟

窗北寒光露满,篱东暮色云低。chuāng běi hán guāng lù mǎn,lí dōng mù sè yún dī。
地僻黄花自采,天空白酒谁携。dì pì huáng huā zì cǎi,tiān kōng bái jiǔ shuí xié。

题画四首

胡应麟

千岭槎牙古树,万峰摇落孤梅。qiān lǐng chá yá gǔ shù,wàn fēng yáo luò gū méi。
试问长安高卧,何如剡曲空回。shì wèn zhǎng ān gāo wò,hé rú shàn qū kōng huí。

客岁病留瓜步且三月今年春仲复过此值江鱼大上每至友人家玉尺银条咄嗟便具殊厌馋口余越中不能尔也

胡应麟

夜夜三更瀫水,年年三月扬州。yè yè sān gèng hú shuǐ,nián nián sān yuè yáng zhōu。
饱食河豚江鲚,何论越鸟吴牛。bǎo shí hé tún jiāng jì,hé lùn yuè niǎo wú niú。

端居述怀六首

胡应麟

千劫总归眼底,万缘不入胸中。qiān jié zǒng guī yǎn dǐ,wàn yuán bù rù xiōng zhōng。
散发狂歌宇宙,侧身高卧崆峒。sàn fā kuáng gē yǔ zhòu,cè shēn gāo wò kōng dòng。

端居述怀六首

胡应麟

朝见许由行逊,暮看虞舜明扬。cháo jiàn xǔ yóu xíng xùn,mù kàn yú shùn míng yáng。
黄屋翻成重累,不如枯坐禅床。huáng wū fān chéng zhòng lèi,bù rú kū zuò chán chuáng。