古诗词

双剑篇

胡应麟

君不见新都司马公,手提三尺驱群雄。jūn bù jiàn xīn dōu sī mǎ gōng,shǒu tí sān chǐ qū qún xióng。
文章落笔掩左马,出将入相称人龙。wén zhāng luò bǐ yǎn zuǒ mǎ,chū jiāng rù xiāng chēng rén lóng。
又不见山东戚少保,结发从军事征讨。yòu bù jiàn shān dōng qī shǎo bǎo,jié fā cóng jūn shì zhēng tǎo。
高牙大纛海岱间,南北王庭净如扫。gāo yá dà dào hǎi dài jiān,nán běi wáng tíng jìng rú sǎo。
两公文武真奇才,中原相遇神徘徊。liǎng gōng wén wǔ zhēn qí cái,zhōng yuán xiāng yù shén pái huái。
片言握手肝胆合,白日莽苍青冥开。piàn yán wò shǒu gān dǎn hé,bái rì mǎng cāng qīng míng kāi。
帝遣将军获精铁,铸作纯钩两奇绝。dì qiǎn jiāng jūn huò jīng tiě,zhù zuò chún gōu liǎng qí jué。
一携自佩一赠公,绕夜虹光对明灭。yī xié zì pèi yī zèng gōng,rào yè hóng guāng duì míng miè。
相逢则合离则分,雄飞雌逐流风霆。xiāng féng zé hé lí zé fēn,xióng fēi cí zhú liú fēng tíng。
合如双龙挂宇宙,离如独鹗横秋冥。hé rú shuāng lóng guà yǔ zhòu,lí rú dú è héng qiū míng。
何来胡生客武林,蹑两芒屩登龙门。hé lái hú shēng kè wǔ lín,niè liǎng máng juē dēng lóng mén。
长揖将军拜司马,瞥然睹此惊心魂。zhǎng yī jiāng jūn bài sī mǎ,piē rán dǔ cǐ jīng xīn hún。
蜃饰蛟装迥奇丽,土花半蚀芙蓉腻。shèn shì jiāo zhuāng jiǒng qí lì,tǔ huā bàn shí fú róng nì。
三秋太白横亘天,万丈银河寒压地。sān qiū tài bái héng gèn tiān,wàn zhàng yín hé hán yā dì。
飞霜喷雪魍魉愁,掣电扬飙神鬼避。fēi shuāng pēn xuě wǎng liǎng chóu,chè diàn yáng biāo shén guǐ bì。
武林八月天茫茫,白波两岸飞钱塘。wǔ lín bā yuè tiān máng máng,bái bō liǎng àn fēi qián táng。
天目东西八万仞,势压大海摩青苍。tiān mù dōng xī bā wàn rèn,shì yā dà hǎi mó qīng cāng。
此时双剑坐中合,神锋咫尺相低昂。cǐ shí shuāng jiàn zuò zhōng hé,shén fēng zhǐ chǐ xiāng dī áng。
纵横壮气摄五岳,浩荡精魄回三光。zòng héng zhuàng qì shè wǔ yuè,hào dàng jīng pò huí sān guāng。
将军百战挺奇节,司马百代留馀芳。jiāng jūn bǎi zhàn tǐng qí jié,sī mǎ bǎi dài liú yú fāng。
丈夫树立固当尔,那令异物长潜藏。zhàng fū shù lì gù dāng ěr,nà lìng yì wù zhǎng qián cáng。
君不见蒙庄周,平生说剑干诸侯。jūn bù jiàn méng zhuāng zhōu,píng shēng shuō jiàn gàn zhū hóu。
穷来斗水不自觅,咄嗟文士真蜉蝣。qióng lái dòu shuǐ bù zì mì,duō jiē wén shì zhēn fú yóu。
又不见淮阴侯,仗剑从戎追沐猴。yòu bù jiàn huái yīn hóu,zhàng jiàn cóng róng zhuī mù hóu。
武士知几古来少,未央落日风飕飗。wǔ shì zhī jǐ gǔ lái shǎo,wèi yāng luò rì fēng sōu liú。
岂若公遭明盛世,文武雄才更相济。qǐ ruò gōng zāo míng shèng shì,wén wǔ xióng cái gèng xiāng jì。
壮烈同标天地间,淳风直挽周秦际。zhuàng liè tóng biāo tiān dì jiān,chún fēng zhí wǎn zhōu qín jì。
东海胡生不自量,蚤年侠气飘鱼肠。dōng hǎi hú shēng bù zì liàng,zǎo nián xiá qì piāo yú cháng。
长缨欲系玉门敌,寸管拟轶开元章。zhǎng yīng yù xì yù mén dí,cùn guǎn nǐ yì kāi yuán zhāng。
只今三十尚碌碌,尔发胡短心胡长。zhǐ jīn sān shí shàng lù lù,ěr fā hú duǎn xīn hú zhǎng。
呜呼两钜公,绝代真罕有。wū hū liǎng jù gōng,jué dài zhēn hǎn yǒu。
干将与莫邪,世世长共守。gàn jiāng yǔ mò xié,shì shì zhǎng gòng shǒu。
灵物由来异人得,青萍讵落凡夫手。líng wù yóu lái yì rén dé,qīng píng jù luò fán fū shǒu。
笑杀狂生一蒯缑,歌罢无鱼厌奔走。xiào shā kuáng shēng yī kuǎi gōu,gē bà wú yú yàn bēn zǒu。
谓生且饮勿复言,天生七尺宁徒然。wèi shēng qiě yǐn wù fù yán,tiān shēng qī chǐ níng tú rán。
剧孟曾倾亚父坐,侯芭亦受扬雄玄。jù mèng céng qīng yà fù zuò,hóu bā yì shòu yáng xióng xuán。
名山石室岂辽绝,会令大业流青编。míng shān shí shì qǐ liáo jué,huì lìng dà yè liú qīng biān。
胡不为公一扫五千字,珠光照耀双龙泉。hú bù wèi gōng yī sǎo wǔ qiān zì,zhū guāng zhào yào shuāng lóng quán。
渴病年来废书久,茂苑西风重搔首。kě bìng nián lái fèi shū jiǔ,mào yuàn xī fēng zhòng sāo shǒu。
寂寞公孙剑器行,一代雄才我何有。jì mò gōng sūn jiàn qì xíng,yī dài xióng cái wǒ hé yǒu。
睹公神物心飞扬,醉墨淋漓忘妍丑。dǔ gōng shén wù xīn fēi yáng,zuì mò lín lí wàng yán chǒu。
篇成一笑还自歌,错落寒空堕牛斗。piān chéng yī xiào hái zì gē,cuò luò hán kōng duò niú dòu。
倘勒丰城双玉函,万古雷张同不朽。tǎng lēi fēng chéng shuāng yù hán,wàn gǔ léi zhāng tóng bù xiǔ。

胡应麟

明金华府兰溪人,字元瑞,号少室山人,更号石羊生。万历间举人,久不第。筑室山中,购书四万余卷,记诵淹博,多所撰著。曾携诗谒王世贞,为世贞激赏。有《少室山房类稿》、《少室山房笔丛》、《诗薮》。 胡应麟的作品>>

猜您喜欢

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

云霞寻老衲,尘土拂征衫。yún xiá xún lǎo nà,chén tǔ fú zhēng shān。
鹿叩谈经石,猿啼说法嵓。lù kòu tán jīng shí,yuán tí shuō fǎ yán。
寒云封密筱,冻雪堕危杉。hán yún fēng mì xiǎo,dòng xuě duò wēi shān。
何限宗雷句,穹碑百尺镵。hé xiàn zōng léi jù,qióng bēi bǎi chǐ chán。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

杖策平堤外,轻风拂面柔。zhàng cè píng dī wài,qīng fēng fú miàn róu。
寒山成独往,老衲话重游。hán shān chéng dú wǎng,lǎo nà huà zhòng yóu。
怖鸽萝龛下,飞萤竹径流。bù gē luó kān xià,fēi yíng zhú jìng liú。
将因谢尘鞅,丈室住牛头。jiāng yīn xiè chén yāng,zhàng shì zhù niú tóu。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

能仁元海峤,伏毒旧江濆。néng rén yuán hǎi jiào,fú dú jiù jiāng fén。
隘地龙藏雨,高天鹤跨云。ài dì lóng cáng yǔ,gāo tiān hè kuà yún。
岚深秋径失,瀑远夜堂闻。lán shēn qiū jìng shī,pù yuǎn yè táng wén。
寂寂盂兰想,先题发愿文。jì jì yú lán xiǎng,xiān tí fā yuàn wén。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

户牖生虚白,楼台上郁蓝。hù yǒu shēng xū bái,lóu tái shàng yù lán。
谈经狮子吼,护法象王参。tán jīng shī zi hǒu,hù fǎ xiàng wáng cān。
桧老斜撑石,松枯半压潭。guì lǎo xié chēng shí,sōng kū bàn yā tán。
何因挈天女,绝顶卧茅庵。hé yīn qiè tiān nǚ,jué dǐng wò máo ān。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

杖履初辞越,庵堂半住吴。zhàng lǚ chū cí yuè,ān táng bàn zhù wú。
腊深松树老,禅久桂丛疏。là shēn sōng shù lǎo,chán jiǔ guì cóng shū。
五岳云高下,三峨雪有无。wǔ yuè yún gāo xià,sān é xuě yǒu wú。
异时腾劫海,片笠授潜夫。yì shí téng jié hǎi,piàn lì shòu qián fū。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

蚤净三生业,真传二祖衣。zǎo jìng sān shēng yè,zhēn chuán èr zǔ yī。
莲花丛佛座,柏叶护禅扉。lián huā cóng fú zuò,bǎi yè hù chán fēi。
石为悬灯动,泉因卓锡飞。shí wèi xuán dēng dòng,quán yīn zhuó xī fēi。
居然离捧喝,默会洞仙机。jū rán lí pěng hē,mò huì dòng xiān jī。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

为叩西方刹,因停北上槎。wèi kòu xī fāng shā,yīn tíng běi shàng chá。
金身悬宝树,玉髻涌瑶花。jīn shēn xuán bǎo shù,yù jì yǒng yáo huā。
梦已清圆觉,心将悟法华。mèng yǐ qīng yuán jué,xīn jiāng wù fǎ huá。
恒河归去路,云雾绕三车。héng hé guī qù lù,yún wù rào sān chē。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

震旦聊乞食,佛座涌金鳌。zhèn dàn liáo qǐ shí,fú zuò yǒng jīn áo。
骨瘦知吟苦,眉长见腊高。gǔ shòu zhī yín kǔ,méi zhǎng jiàn là gāo。
香灯岩洞月,杖锡海门涛。xiāng dēng yán dòng yuè,zhàng xī hǎi mén tāo。
近失潇湘谱,瑶琴废不操。jìn shī xiāo xiāng pǔ,yáo qín fèi bù cāo。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

辞家来北岳,结社向南屏。cí jiā lái běi yuè,jié shè xiàng nán píng。
夙擅降龙诀,新传相鹤经。sù shàn jiàng lóng jué,xīn chuán xiāng hè jīng。
推敲临野烧,饮啄闭山亭。tuī qiāo lín yě shāo,yǐn zhuó bì shān tíng。
夜夜康王谷,飞泉独坐听。yè yè kāng wáng gǔ,fēi quán dú zuò tīng。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

香炉峰外路,云日昼凄凄。xiāng lú fēng wài lù,yún rì zhòu qī qī。
飞瀑当楼满,寒山入座低。fēi pù dāng lóu mǎn,hán shān rù zuò dī。
潭心龙女出,塔杪雁王栖。tán xīn lóng nǚ chū,tǎ miǎo yàn wáng qī。
会逐昙摩履,翩翩大碛西。huì zhú tán mó lǚ,piān piān dà qì xī。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

一褐闭禅关,孤云尽日闲。yī hè bì chán guān,gū yún jǐn rì xián。
来从身毒国,买断沃洲山。lái cóng shēn dú guó,mǎi duàn wò zhōu shān。
白象鸣銮去,青狮护驾还。bái xiàng míng luán qù,qīng shī hù jià hái。
中天弥勒阁,未许善财攀。zhōng tiān mí lēi gé,wèi xǔ shàn cái pān。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

十里华严界,重来雪未消。shí lǐ huá yán jiè,zhòng lái xuě wèi xiāo。
钟声寒殿出,塔影夜池摇。zhōng shēng hán diàn chū,tǎ yǐng yè chí yáo。
桂树萦阶发,藤花拂座飘。guì shù yíng jiē fā,téng huā fú zuò piāo。
西来乱峰外,有路入中条。xī lái luàn fēng wài,yǒu lù rù zhōng tiáo。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

净乐传尊者,真如卧法王。jìng lè chuán zūn zhě,zhēn rú wò fǎ wáng。
池幽菱芡熟,殿古芰荷香。chí yōu líng qiàn shú,diàn gǔ jì hé xiāng。
一钵擎秋雨,三衣挂夕阳。yī bō qíng qiū yǔ,sān yī guà xī yáng。
塔中多宝佛,夜吐白毫光。tǎ zhōng duō bǎo fú,yè tǔ bái háo guāng。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

万峰天竺杪,丈室寄禅心。wàn fēng tiān zhú miǎo,zhàng shì jì chán xīn。
野鹤经秋卧,山猿彻夜吟。yě hè jīng qiū wò,shān yuán chè yè yín。
稻香云碓远,花影石坛深。dào xiāng yún duì yuǎn,huā yǐng shí tán shēn。
一衲函高座,相传自少林。yī nà hán gāo zuò,xiāng chuán zì shǎo lín。

清源寺中戏效晚唐人五言近体二十首

胡应麟

为楼依北固,舍宅望西江。wèi lóu yī běi gù,shě zhái wàng xī jiāng。
竹远通金磬,杉高并石幢。zhú yuǎn tōng jīn qìng,shān gāo bìng shí chuáng。
龙归云压栋,蜃起月沈窗。lóng guī yún yā dòng,shèn qǐ yuè shěn chuāng。
孰是髯居士,前身合姓庞。shú shì rán jū shì,qián shēn hé xìng páng。