古诗词

长歌行送方翁恬游武夷

胡应麟

方生尧治太古孙,丘壑流风今尚存。fāng shēng yáo zhì tài gǔ sūn,qiū hè liú fēng jīn shàng cún。
敝衣掣衿动见肘,负气不肯干豪门。bì yī chè jīn dòng jiàn zhǒu,fù qì bù kěn gàn háo mén。
自言知交遍海宇,输肝伏胆惟三人。zì yán zhī jiāo biàn hǎi yǔ,shū gān fú dǎn wéi sān rén。
新都汪伯玉,兴国吴明卿,里中胡元瑞,三子者,令我寤寐劳心魂。xīn dōu wāng bó yù,xīng guó wú míng qīng,lǐ zhōng hú yuán ruì,sān zi zhě,lìng wǒ wù mèi láo xīn hún。
丈夫壮志在不朽,要今竹帛垂乾坤。zhàng fū zhuàng zhì zài bù xiǔ,yào jīn zhú bó chuí qián kūn。
升堂入室即先达,眼底穷通安足论。shēng táng rù shì jí xiān dá,yǎn dǐ qióng tōng ān zú lùn。
忆汝前年走兴国,云梦潇湘眼双碧。yì rǔ qián nián zǒu xīng guó,yún mèng xiāo xiāng yǎn shuāng bì。
吴郎跳梁空一世,赠汝篇章朗奎璧。wú láng tiào liáng kōng yī shì,zèng rǔ piān zhāng lǎng kuí bì。
忆汝去年入新都,司马文名天下无。yì rǔ qù nián rù xīn dōu,sī mǎ wén míng tiān xià wú。
如椽立草处士传,坐令气色高菰蒲。rú chuán lì cǎo chù shì chuán,zuò lìng qì sè gāo gū pú。
两公声誉冠天下,汝得璠玙重增价。liǎng gōng shēng yù guān tiān xià,rǔ dé fán yú zhòng zēng jià。
先生龌龊类楚囚,汝何所见何所求。xiān shēng wò chuò lèi chǔ qiú,rǔ hé suǒ jiàn hé suǒ qiú。
方生大笑笑余懒,惟我与公交不浅。fāng shēng dà xiào xiào yú lǎn,wéi wǒ yǔ gōng jiāo bù qiǎn。
柴门相去十里强,溪上时时达鸡犬。chái mén xiāng qù shí lǐ qiáng,xī shàng shí shí dá jī quǎn。
自君总角才已闻,我向何人不道君。zì jūn zǒng jiǎo cái yǐ wén,wǒ xiàng hé rén bù dào jūn。
大苏小陆长在口,王后卢前讵足云。dà sū xiǎo lù zhǎng zài kǒu,wáng hòu lú qián jù zú yún。
曹刘李杜亦男子,见君敢谓秦无人。cáo liú lǐ dù yì nán zi,jiàn jūn gǎn wèi qín wú rén。
君或未知我,我实深知君。jūn huò wèi zhī wǒ,wǒ shí shēn zhī jūn。
君也歌诗遍林樾,恍揭大吕悬云门。jūn yě gē shī biàn lín yuè,huǎng jiē dà lǚ xuán yún mén。
珠玑万斛落謦欬,世人畴不攀青云。zhū jī wàn hú luò qǐng kài,shì rén chóu bù pān qīng yún。
胡为靳我无一字,如挟九鼎持千钧。hú wèi jìn wǒ wú yī zì,rú xié jiǔ dǐng chí qiān jūn。
即今便欲武夷去,寸心耿耿当谁陈。jí jīn biàn yù wǔ yí qù,cùn xīn gěng gěng dāng shuí chén。
秋风布袍寒彻骨,愿得片语回阳春。qiū fēng bù páo hán chè gǔ,yuàn dé piàn yǔ huí yáng chūn。
我闻生言亦大笑,过诚在我不在君。wǒ wén shēng yán yì dà xiào,guò chéng zài wǒ bù zài jūn。
不见杜陵赠端复,文章有道交有神。bù jiàn dù líng zèng duān fù,wén zhāng yǒu dào jiāo yǒu shén。
家鸡野鹜种种好,大鹏斥鴳何疏亲。jiā jī yě wù zhǒng zhǒng hǎo,dà péng chì yàn hé shū qīn。
醉中狂笔歌赠汝,朱弦白日飞梁尘。zuì zhōng kuáng bǐ gē zèng rǔ,zhū xián bái rì fēi liáng chén。
忆生年少气横发,世世纶竿受家业。yì shēng nián shǎo qì héng fā,shì shì lún gān shòu jiā yè。
学书学剑三十年,学得新诗动吴越。xué shū xué jiàn sān shí nián,xué dé xīn shī dòng wú yuè。
青鞋半踏天竺雨,白纻全骄武林月。qīng xié bàn tà tiān zhú yǔ,bái zhù quán jiāo wǔ lín yuè。
我谓汝诗胜汝祖,汝得余言欲起舞。wǒ wèi rǔ shī shèng rǔ zǔ,rǔ dé yú yán yù qǐ wǔ。
先生片诺岂偶然,立榜余名在今古。xiān shēng piàn nuò qǐ ǒu rán,lì bǎng yú míng zài jīn gǔ。
高堂飒沓来寒风,绕夜芙蓉电光吐。gāo táng sà dá lái hán fēng,rào yè fú róng diàn guāng tǔ。
干将莫邪自有灵,谁其拂拭华阴土。gàn jiāng mò xié zì yǒu líng,shuí qí fú shì huá yīn tǔ。
呜呼穷鬼实伺人,五亩经营生计阻。wū hū qióng guǐ shí cì rén,wǔ mǔ jīng yíng shēng jì zǔ。
连年旱魃满山谷,赤日横天跨平陆。lián nián hàn bá mǎn shān gǔ,chì rì héng tiān kuà píng lù。
十家九家鬻婴孺,生也宁免妻儿哭。shí jiā jiǔ jiā yù yīng rú,shēng yě níng miǎn qī ér kū。
昼扪甑釜多游尘,晓摸瓶罂绝馀粟。zhòu mén zèng fǔ duō yóu chén,xiǎo mō píng yīng jué yú sù。
床头魍魉时揶揄,屋上鸺鹠多刺促。chuáng tóu wǎng liǎng shí yé yú,wū shàng xiū liú duō cì cù。
任使喉端喙三尺,不博车前薪一束。rèn shǐ hóu duān huì sān chǐ,bù bó chē qián xīn yī shù。
以兹欲作闽中游,幔亭峨峨天尽头。yǐ zī yù zuò mǐn zhōng yóu,màn tíng é é tiān jǐn tóu。
云璈玉佩纷上界,铁船丹灶悬中流。yún áo yù pèi fēn shàng jiè,tiě chuán dān zào xuán zhōng liú。
一遇灵仙蜕凡骨,脱弃妻子如蜉蝣。yī yù líng xiān tuì fán gǔ,tuō qì qī zi rú fú yóu。
先生较汝穷更甚,蹉跎四十谈封侯。xiān shēng jiào rǔ qióng gèng shén,cuō tuó sì shí tán fēng hóu。
老亲稚子倏抛掷,一身宇宙如悬疣。lǎo qīn zhì zi shū pāo zhì,yī shēn yǔ zhòu rú xuán yóu。
浮名鸡肋果何用,百年强半居穷愁。fú míng jī lē guǒ hé yòng,bǎi nián qiáng bàn jū qióng chóu。
作歌赠汝慰汝意,仰天长啸风飕飗。zuò gē zèng rǔ wèi rǔ yì,yǎng tiān zhǎng xiào fēng sōu liú。
三山九曲会寻汝,竹枝桂棹行夷犹。sān shān jiǔ qū huì xún rǔ,zhú zhī guì zhào xíng yí yóu。
武夷君兮倘相值,挟汝烂醉金银楼。wǔ yí jūn xī tǎng xiāng zhí,xié rǔ làn zuì jīn yín lóu。

胡应麟

明金华府兰溪人,字元瑞,号少室山人,更号石羊生。万历间举人,久不第。筑室山中,购书四万余卷,记诵淹博,多所撰著。曾携诗谒王世贞,为世贞激赏。有《少室山房类稿》、《少室山房笔丛》、《诗薮》。 胡应麟的作品>>

猜您喜欢

送胡文父还匡庐五首

胡应麟

九叠云屏雾雨馀,海风江月望来虚。jiǔ dié yún píng wù yǔ yú,hǎi fēng jiāng yuè wàng lái xū。
携书倘逐青莲兴,乞取匡君旧结庐。xié shū tǎng zhú qīng lián xīng,qǐ qǔ kuāng jūn jiù jié lú。

夜发钱塘以风涛迅甚次日遂抵桐庐

胡应麟

暮云飞尽海门开,越客扁舟万里回。mù yún fēi jǐn hǎi mén kāi,yuè kè biǎn zhōu wàn lǐ huí。
一片青山涛浪里,不知帆过子陵台。yī piàn qīng shān tāo làng lǐ,bù zhī fān guò zi líng tái。

湖上即事二首

胡应麟

一派笙歌拥大堤,春风携酒画桥西。yī pài shēng gē yōng dà dī,chūn fēng xié jiǔ huà qiáo xī。
回镳竞挽青丝骑,苏小门前柳色齐。huí biāo jìng wǎn qīng sī qí,sū xiǎo mén qián liǔ sè qí。

湖上即事二首

胡应麟

垂柳朱门十万家,青帘红旆各年华。chuí liǔ zhū mén shí wàn jiā,qīng lián hóng pèi gè nián huá。
苏小墓前寒食近,碧桃无主乱飞花。sū xiǎo mù qián hán shí jìn,bì táo wú zhǔ luàn fēi huā。

裕卿业与余为钱塘之约余以归计迫不及待辄留一绝

胡应麟

飞流如雪洒篷窗,一夜离心拥去艭。fēi liú rú xuě sǎ péng chuāng,yī yè lí xīn yōng qù shuāng。
回首不堪相忆处,千山明月满桐江。huí shǒu bù kān xiāng yì chù,qiān shān míng yuè mǎn tóng jiāng。

渡钱塘七首

胡应麟

一夜天风挂海涛,雪山零乱舞江皋。yī yè tiān fēng guà hǎi tāo,xuě shān líng luàn wǔ jiāng gāo。
轻舟忽渡钱塘水,万仞扶桑日色高。qīng zhōu hū dù qián táng shuǐ,wàn rèn fú sāng rì sè gāo。

渡钱塘七首

胡应麟

赭龛回望两山屯,天削银屏障海门。zhě kān huí wàng liǎng shān tún,tiān xuē yín píng zhàng hǎi mén。
白浪昼看三百里,不知谁唤伍胥魂。bái làng zhòu kàn sān bǎi lǐ,bù zhī shuí huàn wǔ xū hún。

渡钱塘七首

胡应麟

浊浪东排万里天,平分吴越海云前。zhuó làng dōng pái wàn lǐ tiān,píng fēn wú yuè hǎi yún qián。
凭谁为乞支机石,坐拥浮槎到日边。píng shuí wèi qǐ zhī jī shí,zuò yōng fú chá dào rì biān。

渡钱塘七首

胡应麟

十二楼台倚碧空,安期亦在紫云东。shí èr lóu tái yǐ bì kōng,ān qī yì zài zǐ yún dōng。
璚车笑指相逢处,摘取蟠桃万树红。qióng chē xiào zhǐ xiāng féng chù,zhāi qǔ pán táo wàn shù hóng。

渡钱塘七首

胡应麟

江色浮空四望遥,青山斜倚木兰桡。jiāng sè fú kōng sì wàng yáo,qīng shān xié yǐ mù lán ráo。
何人共击中流楫,散发回看大海潮。hé rén gòng jī zhōng liú jí,sàn fā huí kàn dà hǎi cháo。

渡钱塘七首

胡应麟

十载长安祇浪游,扬帆东蹴海天流。shí zài zhǎng ān qí làng yóu,yáng fān dōng cù hǎi tiān liú。
含毫秋斗思光赋,万壑鱼龙起暮愁。hán háo qiū dòu sī guāng fù,wàn hè yú lóng qǐ mù chóu。

渡钱塘七首

胡应麟

坐拥轻桡入乱山,蓬莱东望彩云闲。zuò yōng qīng ráo rù luàn shān,péng lái dōng wàng cǎi yún xián。
麻姑是处堪携手,重叠秋江倚翠鬟。má gū shì chù kān xié shǒu,zhòng dié qiū jiāng yǐ cuì huán。

登钓台四绝

胡应麟

重叠岚光倚翠屏,天风吹客上危亭。zhòng dié lán guāng yǐ cuì píng,tiān fēng chuī kè shàng wēi tíng。
持竿试著羊裘坐,何处长安有客星。chí gān shì zhù yáng qiú zuò,hé chù zhǎng ān yǒu kè xīng。

登钓台四绝

胡应麟

挟策初从帝座回,系舟重上子陵台。xié cè chū cóng dì zuò huí,xì zhōu zhòng shàng zi líng tái。
峰头日暮狂歌发,万里浮云海色来。fēng tóu rì mù kuáng gē fā,wàn lǐ fú yún hǎi sè lái。

登钓台四绝

胡应麟

欲向桐君话隐沦,千峰寒色对嶙峋。yù xiàng tóng jūn huà yǐn lún,qiān fēng hán sè duì lín xún。
青袍可是游燕客,不染玄都半树尘。qīng páo kě shì yóu yàn kè,bù rǎn xuán dōu bàn shù chén。