古诗词

杂兴

杨爵

地隐春迟到,幽怀更耐看。dì yǐn chūn chí dào,yōu huái gèng nài kàn。
雁声愁远塞,云影滞余寒。yàn shēng chóu yuǎn sāi,yún yǐng zhì yú hán。
斗笠营秦陇,丝纶坐渭竿。dòu lì yíng qín lǒng,sī lún zuò wèi gān。
而今耕钓手,梏械亦相安。ér jīn gēng diào shǒu,gù xiè yì xiāng ān。

杨爵

明陕西富平人,字伯珍,一字伯修。二十岁始读书,常边耕边读。同郡韩邦奇录为弟子。嘉靖八年进士。授行人,擢御史。奉使湖广,见饥民割尸肉为食,还言虽周公制作尽复于今,亦无补于饥寒之众。郭勋用事,世宗经年不视朝,日夕建斋醮。而大臣夏言、严嵩以元旦微雪,作颂称贺。爵乃上书极谏,忤帝,下诏狱拷讯几死。历五年获释,抵家甫十日,复逮系狱,又三年始释。卒谥忠介。有《杨忠介集》、《周易辨说》等。 杨爵的作品>>

猜您喜欢

闻次女亡

杨爵

传吾子秋去年亡,凶讣一闻五内伤。chuán wú zi qiū qù nián wáng,xiōng fù yī wén wǔ nèi shāng。
姊妹云何相继死,父亲血泪洒圜墙。zǐ mèi yún hé xiāng jì sǐ,fù qīn xuè lèi sǎ huán qiáng。
往时女训勤庄诵,今日哭声满屋堂。wǎng shí nǚ xùn qín zhuāng sòng,jīn rì kū shēng mǎn wū táng。
虽我自言不过恸,也应默默断衷肠。suī wǒ zì yán bù guò tòng,yě yīng mò mò duàn zhōng cháng。

次绪山韵五首

杨爵

闲楂一旦会消融,骤雨惊风过太空。xián zhā yī dàn huì xiāo róng,zhòu yǔ jīng fēng guò tài kōng。
隐显从心无上下,险夷信步有西东。yǐn xiǎn cóng xīn wú shàng xià,xiǎn yí xìn bù yǒu xī dōng。
感来定拟初张弩,应罢还如未叩钟。gǎn lái dìng nǐ chū zhāng nǔ,yīng bà hái rú wèi kòu zhōng。
浩浩霄壤多少事,真机都在卷舒中。hào hào xiāo rǎng duō shǎo shì,zhēn jī dōu zài juǎn shū zhōng。

次绪山韵五首

杨爵

双鹳飞来圜树梢,看他春到便衔巢。shuāng guàn fēi lái huán shù shāo,kàn tā chūn dào biàn xián cháo。
显庭常若俨宾际,幽世必须藉白茅。xiǎn tíng cháng ruò yǎn bīn jì,yōu shì bì xū jí bái máo。
心果合天真浩浩,狂非作圣但嘐嘐。xīn guǒ hé tiān zhēn hào hào,kuáng fēi zuò shèng dàn xiāo xiāo。
会教身世全无我,方寸才能免物交。huì jiào shēn shì quán wú wǒ,fāng cùn cái néng miǎn wù jiāo。

次绪山韵五首

杨爵

莫道幽居心可欺,格思便有鬼神知。mò dào yōu jū xīn kě qī,gé sī biàn yǒu guǐ shén zhī。
还看处处玉吾地,敢不时时慎所为。hái kàn chù chù yù wú dì,gǎn bù shí shí shèn suǒ wèi。
要走长途须健步,能除深病是真医。yào zǒu zhǎng tú xū jiàn bù,néng chú shēn bìng shì zhēn yī。
谁言岸远难先到,只在人心一转移。shuí yán àn yuǎn nán xiān dào,zhǐ zài rén xīn yī zhuǎn yí。

次绪山韵五首

杨爵

眼底纷纷变态多,谁怜世道日颓波。yǎn dǐ fēn fēn biàn tài duō,shuí lián shì dào rì tuí bō。
百年事业真难措,半隙光阴亦易过。bǎi nián shì yè zhēn nán cuò,bàn xì guāng yīn yì yì guò。
川上月临悬细饵,墙头雨倒整烟蓑。chuān shàng yuè lín xuán xì ěr,qiáng tóu yǔ dào zhěng yān suō。
乐游却恐归豪放,渣滓须先向此磨。lè yóu què kǒng guī háo fàng,zhā zǐ xū xiān xiàng cǐ mó。

次绪山韵五首

杨爵

此心常要拟虚舟,虚得能将万物收。cǐ xīn cháng yào nǐ xū zhōu,xū dé néng jiāng wàn wù shōu。
后乐不妨随地乐,先忧岂但为身忧。hòu lè bù fáng suí dì lè,xiān yōu qǐ dàn wèi shēn yōu。
也知步履须藏用,却笑疏狂真妄投。yě zhī bù lǚ xū cáng yòng,què xiào shū kuáng zhēn wàng tóu。
龃龉方圆成感慨,徒怀击楫在中流。jǔ yǔ fāng yuán chéng gǎn kǎi,tú huái jī jí zài zhōng liú。

送李明甫

杨爵

去年车槛过芦沟,见尔卜居芦岸头。qù nián chē kǎn guò lú gōu,jiàn ěr bo jū lú àn tóu。
山秀堪宜连屋峙,水清恰好绕门流。shān xiù kān yí lián wū zhì,shuǐ qīng qià hǎo rào mén liú。
四时家有瓶中粟,一卷心无意外忧。sì shí jiā yǒu píng zhōng sù,yī juǎn xīn wú yì wài yōu。
公事了寻游憩处,几丛乔木淡云浮。gōng shì le xún yóu qì chù,jǐ cóng qiáo mù dàn yún fú。

和太白山人韵三首

杨爵

时来门外坐春曛,世事纷游满眼频。shí lái mén wài zuò chūn xūn,shì shì fēn yóu mǎn yǎn pín。
进退忧思今最切,江湖廊庙更何人。jìn tuì yōu sī jīn zuì qiè,jiāng hú láng miào gèng hé rén。
循环泰运期三代,展转凶危此一身。xún huán tài yùn qī sān dài,zhǎn zhuǎn xiōng wēi cǐ yī shēn。
却忆子牙清渭上,钓竿投处有芳邻。què yì zi yá qīng wèi shàng,diào gān tóu chù yǒu fāng lín。

和太白山人韵三首

杨爵

晴晖薄午暖风细,此地独怜春更幽。qíng huī báo wǔ nuǎn fēng xì,cǐ dì dú lián chūn gèng yōu。
五夜露花新柳色,一番鸿雁动江洲。wǔ yè lù huā xīn liǔ sè,yī fān hóng yàn dòng jiāng zhōu。
百年事业悬心切,万里疮痍满眼愁。bǎi nián shì yè xuán xīn qiè,wàn lǐ chuāng yí mǎn yǎn chóu。
堪笑襟怀潦倒际,时看鸢鸟半空游。kān xiào jīn huái lǎo dào jì,shí kàn yuān niǎo bàn kōng yóu。

和太白山人韵三首

杨爵

夜柝忽惊乡梦浅,破云残月照窗斜。yè tuò hū jīng xiāng mèng qiǎn,pò yún cán yuè zhào chuāng xié。
寸衷不是杞人过,四海原为天子家。cùn zhōng bù shì qǐ rén guò,sì hǎi yuán wèi tiān zi jiā。
双鬓蓬搔老囹圄,一身寂寞又春华。shuāng bìn péng sāo lǎo líng yǔ,yī shēn jì mò yòu chūn huá。
忧心独觉孔殷处,世故茫茫未有涯。yōu xīn dú jué kǒng yīn chù,shì gù máng máng wèi yǒu yá。

端午节

杨爵

圜中佳节喜相寻,况有良朋与合簪。huán zhōng jiā jié xǐ xiāng xún,kuàng yǒu liáng péng yǔ hé zān。
蒲酒且同今日乐,负盘因见古人心。pú jiǔ qiě tóng jīn rì lè,fù pán yīn jiàn gǔ rén xīn。
忧时未恤身危久,宥罪还思恩诏临。yōu shí wèi xù shēn wēi jiǔ,yòu zuì hái sī ēn zhào lín。
此日密云成骤雨,似伤屈子泪淋淋。cǐ rì mì yún chéng zhòu yǔ,shì shāng qū zi lèi lín lín。

初夏二首次韵

杨爵

不教闲虑在胸中,便与长天一样空。bù jiào xián lǜ zài xiōng zhōng,biàn yǔ zhǎng tiān yī yàng kōng。
信步踏来皆乐地,开襟满抱是熏风。xìn bù tà lái jiē lè dì,kāi jīn mǎn bào shì xūn fēng。
庭前柏色拂云绿,墙角葵心向日红。tíng qián bǎi sè fú yún lǜ,qiáng jiǎo kuí xīn xiàng rì hóng。
更有一般好景象,应时黄鸟啭幽丛。gèng yǒu yī bān hǎo jǐng xiàng,yīng shí huáng niǎo zhuàn yōu cóng。

初夏二首次韵

杨爵

日上圜墙景寂然,老囚于此尚安眠。rì shàng huán qiáng jǐng jì rán,lǎo qiú yú cǐ shàng ān mián。
好怀还有四时兴,世故全无一念牵。hǎo huái hái yǒu sì shí xīng,shì gù quán wú yī niàn qiān。
糯米煮从沙釜里,诗书堆在枕衾边。nuò mǐ zhǔ cóng shā fǔ lǐ,shī shū duī zài zhěn qīn biān。
何翁若解吾真乐,日食何须破万钱。hé wēng ruò jiě wú zhēn lè,rì shí hé xū pò wàn qián。

刘子寿日

杨爵

初度圜中今四度,白头万里杳江乡。chū dù huán zhōng jīn sì dù,bái tóu wàn lǐ yǎo jiāng xiāng。
瞻思夙夜九天远,感恻彷徨一念长。zhān sī sù yè jiǔ tiān yuǎn,gǎn cè páng huáng yī niàn zhǎng。
我辈元来多妄动,圣朝未肯杀忠良。wǒ bèi yuán lái duō wàng dòng,shèng cháo wèi kěn shā zhōng liáng。
寿隆本自君王造,但把赤心俨对扬。shòu lóng běn zì jūn wáng zào,dàn bǎ chì xīn yǎn duì yáng。

遣怀二首用杜工部韵

杨爵

数片残砖阁睡床,颠危知是旧周行。shù piàn cán zhuān gé shuì chuáng,diān wēi zhī shì jiù zhōu xíng。
时严舜蹠两条路,日诵羲文一炷香。shí yán shùn zhí liǎng tiáo lù,rì sòng xī wén yī zhù xiāng。
心健自能忘困迹,榻闲犹可拥衾裳。xīn jiàn zì néng wàng kùn jì,tà xián yóu kě yōng qīn shang。
襟怀还有潇然处,每向南风歌兴长。jīn huái hái yǒu xiāo rán chù,měi xiàng nán fēng gē xīng zhǎng。