古诗词

勉仕男读书

杨爵

长路频来往,空将岁月虚。zhǎng lù pín lái wǎng,kōng jiāng suì yuè xū。
百为超俗虑,一步到天初。bǎi wèi chāo sú lǜ,yī bù dào tiān chū。
只使心无蠹,何须食有鱼。zhǐ shǐ xīn wú dù,hé xū shí yǒu yú。
燕山二尺屋,可读五车书。yàn shān èr chǐ wū,kě dú wǔ chē shū。

杨爵

明陕西富平人,字伯珍,一字伯修。二十岁始读书,常边耕边读。同郡韩邦奇录为弟子。嘉靖八年进士。授行人,擢御史。奉使湖广,见饥民割尸肉为食,还言虽周公制作尽复于今,亦无补于饥寒之众。郭勋用事,世宗经年不视朝,日夕建斋醮。而大臣夏言、严嵩以元旦微雪,作颂称贺。爵乃上书极谏,忤帝,下诏狱拷讯几死。历五年获释,抵家甫十日,复逮系狱,又三年始释。卒谥忠介。有《杨忠介集》、《周易辨说》等。 杨爵的作品>>

猜您喜欢

四丁宁赠钱员外绪山

杨爵

迂儒多曲语,壮士自平夷。yū rú duō qū yǔ,zhuàng shì zì píng yí。
千古周行在,胡为向小歧。qiān gǔ zhōu xíng zài,hú wèi xiàng xiǎo qí。
荆榛不自剪,令我此心迷。jīng zhēn bù zì jiǎn,lìng wǒ cǐ xīn mí。
洞识虚明体,超然即在兹。dòng shí xū míng tǐ,chāo rán jí zài zī。
性分同一理,此理最渊微。xìng fēn tóng yī lǐ,cǐ lǐ zuì yuān wēi。
孔圣言仁处,力行不远而。kǒng shèng yán rén chù,lì xíng bù yuǎn ér。
丁宁三告语,相与忆所之。dīng níng sān gào yǔ,xiāng yǔ yì suǒ zhī。

四丁宁赠钱员外绪山

杨爵

尚友希前哲,无劳辨浅深。shàng yǒu xī qián zhé,wú láo biàn qiǎn shēn。
开言动喋喋,矛戟已森森。kāi yán dòng dié dié,máo jǐ yǐ sēn sēn。
只觉胸怀隘,恐非畜德心。zhǐ jué xiōng huái ài,kǒng fēi chù dé xīn。
古人各有见,原本自相忱。gǔ rén gè yǒu jiàn,yuán běn zì xiāng chén。
岂若异流者,驰骋多诐淫。qǐ ruò yì liú zhě,chí chěng duō bì yín。
何苦但永矢,宜从得处寻。hé kǔ dàn yǒng shǐ,yí cóng dé chù xún。
丁宁四告语,共严此心箴。dīng níng sì gào yǔ,gòng yán cǐ xīn zhēn。

哭姜义泉郎中

杨爵

吾痛翟司马,又哭姜义泉。wú tòng dí sī mǎ,yòu kū jiāng yì quán。
人生值变故,与世自相关。rén shēng zhí biàn gù,yǔ shì zì xiāng guān。
义泉死今日,司马肉未寒。yì quán sǐ jīn rì,sī mǎ ròu wèi hán。
义泉瘗今日,司马殡未干。yì quán yì jīn rì,sī mǎ bìn wèi gàn。
桎梏非自取,几微隐祸端。zhì gù fēi zì qǔ,jǐ wēi yǐn huò duān。
悠悠天地里,展转属艰难。yōu yōu tiān dì lǐ,zhǎn zhuǎn shǔ jiān nán。

中秋怀友

杨爵

寂寞今宵景,还如去岁秋。jì mò jīn xiāo jǐng,hái rú qù suì qiū。
美人消息远,令我心悠悠。měi rén xiāo xī yuǎn,lìng wǒ xīn yōu yōu。
吴水东流去,秦山不可求。wú shuǐ dōng liú qù,qín shān bù kě qiú。
想君谈道处,念此日幽囚。xiǎng jūn tán dào chù,niàn cǐ rì yōu qiú。

中秋怀友

杨爵

碍彼清霄月,停空有片云。ài bǐ qīng xiāo yuè,tíng kōng yǒu piàn yún。
悬吾方寸地,文武赵将军。xuán wú fāng cùn dì,wén wǔ zhào jiāng jūn。
咫尺燕山侧,常如万里分。zhǐ chǐ yàn shān cè,cháng rú wàn lǐ fēn。
艰危知善处,君子自相群。jiān wēi zhī shàn chù,jūn zi zì xiāng qún。

杂兴三

杨爵

我心诚匪鉴,遗恨在云壤。wǒ xīn chéng fěi jiàn,yí hèn zài yún rǎng。
岂但身忧切,更余国虑长。qǐ dàn shēn yōu qiè,gèng yú guó lǜ zhǎng。
九重终自悟,一饭亦难忘。jiǔ zhòng zhōng zì wù,yī fàn yì nán wàng。
只恐建炎诏,徒怜陈少阳。zhǐ kǒng jiàn yán zhào,tú lián chén shǎo yáng。

竹花同池

杨爵

竹花同池生,何人知有情。zhú huā tóng chí shēng,hé rén zhī yǒu qíng。
花繁满高枝,灼灼惊人目。huā fán mǎn gāo zhī,zhuó zhuó jīng rén mù。
竹若虬龙形,苍颜微带菉。zhú ruò qiú lóng xíng,cāng yán wēi dài lù。
花常头上红,竹常地下仆。huā cháng tóu shàng hóng,zhú cháng dì xià pū。
显晦各有时,爱憎若不足。xiǎn huì gè yǒu shí,ài zēng ruò bù zú。
觱发送寒霜,青青惟有竹。bì fā sòng hán shuāng,qīng qīng wéi yǒu zhú。

秋雨歌送王生行

杨爵

往时逢君雪霏霏,而今再逢雨弥弥。wǎng shí féng jūn xuě fēi fēi,ér jīn zài féng yǔ mí mí。
天涯岁月惊迅速,倏忽春雪转秋雨。tiān yá suì yuè jīng xùn sù,shū hū chūn xuě zhuǎn qiū yǔ。
秀彼幽隅苞桑枝,我独乐此之无知。xiù bǐ yōu yú bāo sāng zhī,wǒ dú lè cǐ zhī wú zhī。
王生幸来同解意,转看又是相别期。wáng shēng xìng lái tóng jiě yì,zhuǎn kàn yòu shì xiāng bié qī。
秋雨秋声寒将至,郊原百卉色凋悴。qiū yǔ qiū shēng hán jiāng zhì,jiāo yuán bǎi huì sè diāo cuì。
只见繁花畏风霜,惟有长松挺挺翠。zhǐ jiàn fán huā wèi fēng shuāng,wéi yǒu zhǎng sōng tǐng tǐng cuì。
忆昔豪士此心多,感慨将来为子歌。yì xī háo shì cǐ xīn duō,gǎn kǎi jiāng lái wèi zi gē。
告别各怀情绻绻,相逢但记雨滂沱。gào bié gè huái qíng quǎn quǎn,xiāng féng dàn jì yǔ pāng tuó。
吁嗟王生也,吾今奈子欲去何。xū jiē wáng shēng yě,wú jīn nài zi yù qù hé。

宽心歌

杨爵

此间莫怪会宽心,好向先民乐处寻。cǐ jiān mò guài huì kuān xīn,hǎo xiàng xiān mín lè chù xún。
寻得一分消百虑,男儿何处不宽心。xún dé yī fēn xiāo bǎi lǜ,nán ér hé chù bù kuān xīn。
此间莫怪会宽心,静眼能观古与今。cǐ jiān mò guài huì kuān xīn,jìng yǎn néng guān gǔ yǔ jīn。
成雨成云他自有,男儿何处不宽心。chéng yǔ chéng yún tā zì yǒu,nán ér hé chù bù kuān xīn。
此间莫怪会宽心,善到居安根自深。cǐ jiān mò guài huì kuān xīn,shàn dào jū ān gēn zì shēn。
一点天真含万物,男儿何处不宽心。yī diǎn tiān zhēn hán wàn wù,nán ér hé chù bù kuān xīn。
此间莫怪会宽心,参透一阳与一阴。cǐ jiān mò guài huì kuān xīn,cān tòu yī yáng yǔ yī yīn。
要了无穷人世事,男儿何处不宽心。yào le wú qióng rén shì shì,nán ér hé chù bù kuān xīn。

高歌

杨爵

问予何事日高歌,只恐胸中他虑多。wèn yǔ hé shì rì gāo gē,zhǐ kǒng xiōng zhōng tā lǜ duō。
闲事愁人人易老,得高歌处且高歌。xián shì chóu rén rén yì lǎo,dé gāo gē chù qiě gāo gē。
问予何事日高歌,眼底纷纷将奈何。wèn yǔ hé shì rì gāo gē,yǎn dǐ fēn fēn jiāng nài hé。
一曲不知天地大,得高歌处且高歌。yī qū bù zhī tiān dì dà,dé gāo gē chù qiě gāo gē。
问予何事日高歌,困里光阴恐易过。wèn yǔ hé shì rì gāo gē,kùn lǐ guāng yīn kǒng yì guò。
宇宙和平方寸地,得高歌处且高歌。yǔ zhòu hé píng fāng cùn dì,dé gāo gē chù qiě gāo gē。
问予何事日高歌,声响悠然即太和。wèn yǔ hé shì rì gāo gē,shēng xiǎng yōu rán jí tài hé。
心到忘机是真乐,得高歌处且高歌。xīn dào wàng jī shì zhēn lè,dé gāo gē chù qiě gāo gē。

题云津书屋

杨爵

江南书屋号云津,千卷万卷皆非新。jiāng nán shū wū hào yún jīn,qiān juǎn wàn juǎn jiē fēi xīn。
读书谁解书中意,我识刘氏家传真。dú shū shuí jiě shū zhōng yì,wǒ shí liú shì jiā chuán zhēn。
积德先世有贤哲,认得孔颜不是贫。jī dé xiān shì yǒu xián zhé,rèn dé kǒng yán bù shì pín。
开基不肯买附郭,惟以典籍贻后人。kāi jī bù kěn mǎi fù guō,wéi yǐ diǎn jí yí hòu rén。
精一肇自唐虞初,此是古人心上书。jīng yī zhào zì táng yú chū,cǐ shì gǔ rén xīn shàng shū。
后来读者失其要,一生辛勤类蠹鱼。hòu lái dú zhě shī qí yào,yī shēng xīn qín lèi dù yú。
人心原是书之本,会寻真趣便能虚。rén xīn yuán shì shū zhī běn,huì xún zhēn qù biàn néng xū。
心书与道相忘处,身居天下之广居。xīn shū yǔ dào xiāng wàng chù,shēn jū tiān xià zhī guǎng jū。
吾闻陋巷颜氏子,耕莘伊老翁,学发孔圣蕴,德与昊天同。wú wén lòu xiàng yán shì zi,gēng shēn yī lǎo wēng,xué fā kǒng shèng yùn,dé yǔ hào tiān tóng。
道业千年昭宇宙,孰非昔人读书功。dào yè qiān nián zhāo yǔ zhòu,shú fēi xī rén dú shū gōng。
继述远将源流挹,独立今见水部公。jì shù yuǎn jiāng yuán liú yì,dú lì jīn jiàn shuǐ bù gōng。
匡时不恤触危机,振拔真有古人风。kuāng shí bù xù chù wēi jī,zhèn bá zhēn yǒu gǔ rén fēng。
正气虽由衡岳降,修为要自云津中。zhèng qì suī yóu héng yuè jiàng,xiū wèi yào zì yún jīn zhōng。
秦中鄙人愿学步,蔓草安得比长松。qín zhōng bǐ rén yuàn xué bù,màn cǎo ān dé bǐ zhǎng sōng。
嗟我东南有心事,耿耿日夜望苍穹。jiē wǒ dōng nán yǒu xīn shì,gěng gěng rì yè wàng cāng qióng。
国恩诏许释狂罪,扁舟同过吕梁洪。guó ēn zhào xǔ shì kuáng zuì,biǎn zhōu tóng guò lǚ liáng hóng。
随君得拜汉高帝,豁然开我此心蒙。suí jūn dé bài hàn gāo dì,huō rán kāi wǒ cǐ xīn méng。

吊许忠节公

杨爵

泰华巍峨高且秀,难拟许公忠节横宇宙。tài huá wēi é gāo qiě xiù,nán nǐ xǔ gōng zhōng jié héng yǔ zhòu。
河海汪洋浩且深,难拟许公忠节在人心。hé hǎi wāng yáng hào qiě shēn,nán nǐ xǔ gōng zhōng jié zài rén xīn。
任人溅我一腔血,惟留忠志照日月。rèn rén jiàn wǒ yī qiāng xuè,wéi liú zhōng zhì zhào rì yuè。
身可断,为两截。shēn kě duàn,wèi liǎng jié。
气浑完,其烈烈。qì hún wán,qí liè liè。
吁嗟乎,许公同天地而始终。xū jiē hū,xǔ gōng tóng tiān dì ér shǐ zhōng。

恻恻行送王大尹出狱

杨爵

恻恻送君幽系里,天涯回首如千里。cè cè sòng jūn yōu xì lǐ,tiān yá huí shǒu rú qiān lǐ。
此归何以佑斯民,直须德化平如水。cǐ guī hé yǐ yòu sī mín,zhí xū dé huà píng rú shuǐ。
最怜愚昧与饥寒,古今失所皆由此。zuì lián yú mèi yǔ jī hán,gǔ jīn shī suǒ jiē yóu cǐ。
受托宜思君父恩,同类孰非吾赤子。shòu tuō yí sī jūn fù ēn,tóng lèi shú fēi wú chì zi。
君不见蒲鞭一叚好生心,天地万物真同体。jūn bù jiàn pú biān yī jiǎ hǎo shēng xīn,tiān dì wàn wù zhēn tóng tǐ。

古柏行送王子言

杨爵

雨秀金吾古柏丛,老枝犹解起南风。yǔ xiù jīn wú gǔ bǎi cóng,lǎo zhī yóu jiě qǐ nán fēng。
乾坤留眼吾看柏,看时聊与子言同。qián kūn liú yǎn wú kàn bǎi,kàn shí liáo yǔ zi yán tóng。
看柏岂惟忧自崇,看柏还增恨无穷。kàn bǎi qǐ wéi yōu zì chóng,kàn bǎi hái zēng hèn wú qióng。
独不见去冬飞雪满长空,宇内应无桃李红。dú bù jiàn qù dōng fēi xuě mǎn zhǎng kōng,yǔ nèi yīng wú táo lǐ hóng。
偶从挺挺寒柏下,与尔送出平定公。ǒu cóng tǐng tǐng hán bǎi xià,yǔ ěr sòng chū píng dìng gōng。

忆昔行赠李石叠

杨爵

忆昔相别兰若里,而今咫尺如千里。yì xī xiāng bié lán ruò lǐ,ér jīn zhǐ chǐ rú qiān lǐ。
叹我老作放逐臣,喜君又为苍生起。tàn wǒ lǎo zuò fàng zhú chén,xǐ jūn yòu wèi cāng shēng qǐ。
我思古人获我心,忧国忧民结念深。wǒ sī gǔ rén huò wǒ xīn,yōu guó yōu mín jié niàn shēn。
未说江湖与廊庙,恻恻尽是此胸襟。wèi shuō jiāng hú yǔ láng miào,cè cè jǐn shì cǐ xiōng jīn。
何以示之有周道,知君不愧此怀抱。hé yǐ shì zhī yǒu zhōu dào,zhī jūn bù kuì cǐ huái bào。
化理从教险地敷,调元应得丝纶早。huà lǐ cóng jiào xiǎn dì fū,diào yuán yīng dé sī lún zǎo。
昔闻阙辅试萧翁,今见中州借寇老。xī wén quē fǔ shì xiāo wēng,jīn jiàn zhōng zhōu jiè kòu lǎo。
拜手天庭出帝畿,燕街草色映旌旗。bài shǒu tiān tíng chū dì jī,yàn jiē cǎo sè yìng jīng qí。
想象郊堤多杨柳,为君无由折此枝。xiǎng xiàng jiāo dī duō yáng liǔ,wèi jūn wú yóu zhé cǐ zhī。
到处争迎旧宪使,春雨秋霜遍远迩。dào chù zhēng yíng jiù xiàn shǐ,chūn yǔ qiū shuāng biàn yuǎn ěr。
吁嗟吾民正倒悬,愿君此去爱如子。xū jiē wú mín zhèng dào xuán,yuàn jūn cǐ qù ài rú zi。