古诗词

赠人

杨爵

困里逢君一月春,同方不觉自相亲。kùn lǐ féng jūn yī yuè chūn,tóng fāng bù jué zì xiāng qīn。
文章早已添声价,德义犹思与日新。wén zhāng zǎo yǐ tiān shēng jià,dé yì yóu sī yǔ rì xīn。
有意动时成性僻,未安心处是吾真。yǒu yì dòng shí chéng xìng pì,wèi ān xīn chù shì wú zhēn。
必须俯仰先知愧,然后能为无愧人。bì xū fǔ yǎng xiān zhī kuì,rán hòu néng wèi wú kuì rén。

杨爵

明陕西富平人,字伯珍,一字伯修。二十岁始读书,常边耕边读。同郡韩邦奇录为弟子。嘉靖八年进士。授行人,擢御史。奉使湖广,见饥民割尸肉为食,还言虽周公制作尽复于今,亦无补于饥寒之众。郭勋用事,世宗经年不视朝,日夕建斋醮。而大臣夏言、严嵩以元旦微雪,作颂称贺。爵乃上书极谏,忤帝,下诏狱拷讯几死。历五年获释,抵家甫十日,复逮系狱,又三年始释。卒谥忠介。有《杨忠介集》、《周易辨说》等。 杨爵的作品>>

猜您喜欢

闲吟

杨爵

天涯岁月自幽囚,老去无须念首丘。tiān yá suì yuè zì yōu qiú,lǎo qù wú xū niàn shǒu qiū。
未了平生身上债,不图今作汝曹忧。wèi le píng shēng shēn shàng zhài,bù tú jīn zuò rǔ cáo yōu。

九月节

杨爵

九天风色夜萧萧,此日君门万里遥。jiǔ tiān fēng sè yè xiāo xiāo,cǐ rì jūn mén wàn lǐ yáo。
不是谏臣难一死,杀身恐累圣明朝。bù shì jiàn chén nán yī sǐ,shā shēn kǒng lèi shèng míng cháo。

禹卿归秦仕儿留此难于为别以此慰之

杨爵

道义真原宜早寻,况逢兰若又春深。dào yì zhēn yuán yí zǎo xún,kuàng féng lán ruò yòu chūn shēn。
男儿本是四方客,离别何须苦动心。nán ér běn shì sì fāng kè,lí bié hé xū kǔ dòng xīn。

禹卿归秦仕儿留此难于为别以此慰之

杨爵

良朋万里此相寻,为念艰危岁月深。liáng péng wàn lǐ cǐ xiāng xún,wèi niàn jiān wēi suì yuè shēn。
安土敦仁贤哲事,男儿何处不宽心。ān tǔ dūn rén xián zhé shì,nán ér hé chù bù kuān xīn。

闻申大用告孤松祝予不死作

杨爵

普天吾欲振颓风,堕入无涯渊海中。pǔ tiān wú yù zhèn tuí fēng,duò rù wú yá yuān hǎi zhōng。
谁诵保安心更切,令人日夜忆孤松。shuí sòng bǎo ān xīn gèng qiè,lìng rén rì yè yì gū sōng。

送孙寺丞

杨爵

不信荣华有是非,幽缧终日掩圜扉。bù xìn róng huá yǒu shì fēi,yōu léi zhōng rì yǎn huán fēi。
世间满眼愁人事,忽见孙郎能蚤归。shì jiān mǎn yǎn chóu rén shì,hū jiàn sūn láng néng zǎo guī。

送孙寺丞

杨爵

流连白首叹知机,日见庭柯黄叶飞。liú lián bái shǒu tàn zhī jī,rì jiàn tíng kē huáng yè fēi。
安得一朝携手去,与君共采首阳薇。ān dé yī cháo xié shǒu qù,yǔ jūn gòng cǎi shǒu yáng wēi。

招友人王泉冈同学尹家村寺

杨爵

初昏月隐满天星,市肆纷纭风打萍。chū hūn yuè yǐn mǎn tiān xīng,shì sì fēn yún fēng dǎ píng。
能鉴皇天应有眼,林间鸡犬几时宁。néng jiàn huáng tiān yīng yǒu yǎn,lín jiān jī quǎn jǐ shí níng。

闻孤松谢世继韵悼之

杨爵

楚江渔父惜回风,千古同归一梦中。chǔ jiāng yú fù xī huí fēng,qiān gǔ tóng guī yī mèng zhōng。
岁月不堪人事变,洒吾双泪痛孤松。suì yuè bù kān rén shì biàn,sǎ wú shuāng lèi tòng gū sōng。

闻孤松谢世继韵悼之

杨爵

深深塔院锁熏风,虚想形容入梦中。shēn shēn tǎ yuàn suǒ xūn fēng,xū xiǎng xíng róng rù mèng zhōng。
当日孤松曾念我,而今我复痛孤松。dāng rì gū sōng céng niàn wǒ,ér jīn wǒ fù tòng gū sōng。

闻孤松谢世继韵悼之

杨爵

萧萧松影远红尘,海宇相关一念真。xiāo xiāo sōng yǐng yuǎn hóng chén,hǎi yǔ xiāng guān yī niàn zhēn。
怅望几年空步履,还从此地一沾巾。chàng wàng jǐ nián kōng bù lǚ,hái cóng cǐ dì yī zhān jīn。

闻孤松谢世继韵悼之

杨爵

几年欲接上人风,忧世襟怀与我同。jǐ nián yù jiē shàng rén fēng,yōu shì jīn huái yǔ wǒ tóng。
看到乾坤终始处,纷纷眼底总成空。kàn dào qián kūn zhōng shǐ chù,fēn fēn yǎn dǐ zǒng chéng kōng。

赠友人韩双台三首

杨爵

一子耕农二子儒,数犁春雨五车书。yī zi gēng nóng èr zi rú,shù lí chūn yǔ wǔ chē shū。
主人杯盏微醺后,逸士传中访友于。zhǔ rén bēi zhǎn wēi xūn hòu,yì shì chuán zhōng fǎng yǒu yú。

赠友人韩双台三首

杨爵

丘园步履迥尘埃,一段超然襟抱开。qiū yuán bù lǚ jiǒng chén āi,yī duàn chāo rán jīn bào kāi。
眼底乾坤都是乐,不从此外更安排。yǎn dǐ qián kūn dōu shì lè,bù cóng cǐ wài gèng ān pái。

赠友人韩双台三首

杨爵

关中高士韩双台,独把功名等草莱。guān zhōng gāo shì hán shuāng tái,dú bǎ gōng míng děng cǎo lái。
胸次悠然忘物我,聊呼童冠与徘徊。xiōng cì yōu rán wàng wù wǒ,liáo hū tóng guān yǔ pái huái。