古诗词

山西行

杨爵

吾闻往岁旱魃灾,赫赫炎暑毒埏垓。wú wén wǎng suì hàn bá zāi,hè hè yán shǔ dú shān gāi。
垄上禾苗尽枯槁,茫茫千里赤尘埃。lǒng shàng hé miáo jǐn kū gǎo,máng máng qiān lǐ chì chén āi。
疾威均为下土虐,山西之民尤可哀。jí wēi jūn wèi xià tǔ nüè,shān xī zhī mín yóu kě āi。
闾里饿莩无所告,昊天又降酷烈来。lǘ lǐ è fú wú suǒ gào,hào tiān yòu jiàng kù liè lái。
草茂秋高敌势张,戎马南侵混疆场。cǎo mào qiū gāo dí shì zhāng,róng mǎ nán qīn hùn jiāng chǎng。
可怜百万生灵命,尽在边人刀下亡。kě lián bǎi wàn shēng líng mìng,jǐn zài biān rén dāo xià wáng。
太原城外数千里,血流漂杵遍封疆。tài yuán chéng wài shù qiān lǐ,xuè liú piāo chǔ biàn fēng jiāng。
死者纵横如山积,守臣不敢奏朝堂。sǐ zhě zòng héng rú shān jī,shǒu chén bù gǎn zòu cháo táng。
杀气腾空鬼神愁,尸填沟壑水不流。shā qì téng kōng guǐ shén chóu,shī tián gōu hè shuǐ bù liú。
旧时邑落数千室,而今且无二三留。jiù shí yì luò shù qiān shì,ér jīn qiě wú èr sān liú。
敌情变谲不可测,边将何不蚤为筹。dí qíng biàn jué bù kě cè,biān jiāng hé bù zǎo wèi chóu。
庙谋要得良平策,经略须用韩范俦。miào móu yào dé liáng píng cè,jīng lüè xū yòng hán fàn chóu。
朔方世为中国患,古来谁不事先忧。shuò fāng shì wèi zhōng guó huàn,gǔ lái shuí bù shì xiān yōu。
君不见薄伐猃狁励士马,周王允是中兴者。jūn bù jiàn báo fá xiǎn yǔn lì shì mǎ,zhōu wáng yǔn shì zhōng xīng zhě。
当时文武有尹公,举旗一麾清郊野。dāng shí wén wǔ yǒu yǐn gōng,jǔ qí yī huī qīng jiāo yě。
又不见汉帝当年重细柳,亚夫军前无踯躅。yòu bù jiàn hàn dì dāng nián zhòng xì liǔ,yà fū jūn qián wú zhí zhú。
拊髀思贤一饭切,魏尚复作云中守。fǔ bì sī xián yī fàn qiè,wèi shàng fù zuò yún zhōng shǒu。
天生我皇圣且仁,区区周汉岂作论。tiān shēng wǒ huáng shèng qiě rén,qū qū zhōu hàn qǐ zuò lùn。
常虑一物或失所,岂知边衅渎苍旻。cháng lǜ yī wù huò shī suǒ,qǐ zhī biān xìn dú cāng mín。
我愿君王目视远烛沕穆,望见山西境上多白骨。wǒ yuàn jūn wáng mù shì yuǎn zhú mì mù,wàng jiàn shān xī jìng shàng duō bái gǔ。
我愿君王耳聪听几万里,时闻山西哭声夜不止。wǒ yuàn jūn wáng ěr cōng tīng jǐ wàn lǐ,shí wén shān xī kū shēng yè bù zhǐ。

杨爵

明陕西富平人,字伯珍,一字伯修。二十岁始读书,常边耕边读。同郡韩邦奇录为弟子。嘉靖八年进士。授行人,擢御史。奉使湖广,见饥民割尸肉为食,还言虽周公制作尽复于今,亦无补于饥寒之众。郭勋用事,世宗经年不视朝,日夕建斋醮。而大臣夏言、严嵩以元旦微雪,作颂称贺。爵乃上书极谏,忤帝,下诏狱拷讯几死。历五年获释,抵家甫十日,复逮系狱,又三年始释。卒谥忠介。有《杨忠介集》、《周易辨说》等。 杨爵的作品>>

猜您喜欢

怀绪山

杨爵

残屋食不足,扁舟乐有余。cán wū shí bù zú,biǎn zhōu lè yǒu yú。
北风如解意,寄我常相思。běi fēng rú jiě yì,jì wǒ cháng xiāng sī。

病起

杨爵

南风乘隙入,吹破幽人闷。nán fēng chéng xì rù,chuī pò yōu rén mèn。
檐外鸟声和,一般成四韵。yán wài niǎo shēng hé,yī bān chéng sì yùn。

怀绪山

杨爵

无限停云思,悠悠兴欲飞。wú xiàn tíng yún sī,yōu yōu xīng yù fēi。
仰看向南鹊,绕树竟何依。yǎng kàn xiàng nán què,rào shù jìng hé yī。

怀绪山

杨爵

不见绪山子,年光忽四周。bù jiàn xù shān zi,nián guāng hū sì zhōu。
随风秋夜梦,直到越江头。suí fēng qiū yè mèng,zhí dào yuè jiāng tóu。

怀绪山

杨爵

宇宙相同意,越江万里深。yǔ zhòu xiāng tóng yì,yuè jiāng wàn lǐ shēn。
东方欲曙色,画角动悲音。dōng fāng yù shǔ sè,huà jiǎo dòng bēi yīn。

怀绪山

杨爵

江边寻至乐,回首觉忧思。jiāng biān xún zhì lè,huí shǒu jué yōu sī。
宇宙皆吾事,心宁不在兹。yǔ zhòu jiē wú shì,xīn níng bù zài zī。

有感

杨爵

乍雨喷声歇,闲云落影空。zhà yǔ pēn shēng xiē,xián yún luò yǐng kōng。
满怀今日意,都付与东风。mǎn huái jīn rì yì,dōu fù yǔ dōng fēng。

病起

杨爵

病起余新兴,残砖藉简编。bìng qǐ yú xīn xīng,cán zhuān jí jiǎn biān。
不知从此后,再得几残年。bù zhī cóng cǐ hòu,zài dé jǐ cán nián。

病起

杨爵

一片韩山石,千年卧荒草。yī piàn hán shān shí,qiān nián wò huāng cǎo。
崚嶙何所前,落日牛羊道。léng lín hé suǒ qián,luò rì niú yáng dào。

与男诗

杨爵

知子读亲诗,难禁双泪垂。zhī zi dú qīn shī,nán jìn shuāng lèi chuí。
君臣与父子,忠孝两得之。jūn chén yǔ fù zi,zhōng xiào liǎng dé zhī。

有报周迹山卒狱中痛而作此

杨爵

天上列星坠,人间草木愁。tiān shàng liè xīng zhuì,rén jiān cǎo mù chóu。
满腔都是泪,只向暗中流。mǎn qiāng dōu shì lèi,zhǐ xiàng àn zhōng liú。

送麻太守出狱

杨爵

喜君归田里,况是狱中心。xǐ jūn guī tián lǐ,kuàng shì yù zhōng xīn。
田里有真乐,君宜仔细寻。tián lǐ yǒu zhēn lè,jūn yí zǎi xì xún。

送李金阳驿丞

杨爵

故人别后已三年,万里音书一念牵。gù rén bié hòu yǐ sān nián,wàn lǐ yīn shū yī niàn qiān。
安得生还吾与汝,美原同醉杏花天。ān dé shēng hái wú yǔ rǔ,měi yuán tóng zuì xìng huā tiān。

闻鸮鸣

杨爵

往古来今善可行,人生世上事分明。wǎng gǔ lái jīn shàn kě xíng,rén shēng shì shàng shì fēn míng。
吉凶由命皆前定,任汝哓哓彻夜鸣。jí xiōng yóu mìng jiē qián dìng,rèn rǔ xiāo xiāo chè yè míng。

谒孔明庙

杨爵

远结茅庐野水滨,几翻风雨秀荆榛。yuǎn jié máo lú yě shuǐ bīn,jǐ fān fēng yǔ xiù jīng zhēn。
敝门昼掩高千古,愧我青巾多路尘。bì mén zhòu yǎn gāo qiān gǔ,kuì wǒ qīng jīn duō lù chén。