古诗词

有所思

杨爵

当年各为主恩深,生者难忘死者心。dāng nián gè wèi zhǔ ēn shēn,shēng zhě nán wàng sǐ zhě xīn。
将此满腔忧世血,变成赤泪堕囚襟。jiāng cǐ mǎn qiāng yōu shì xuè,biàn chéng chì lèi duò qiú jīn。

杨爵

明陕西富平人,字伯珍,一字伯修。二十岁始读书,常边耕边读。同郡韩邦奇录为弟子。嘉靖八年进士。授行人,擢御史。奉使湖广,见饥民割尸肉为食,还言虽周公制作尽复于今,亦无补于饥寒之众。郭勋用事,世宗经年不视朝,日夕建斋醮。而大臣夏言、严嵩以元旦微雪,作颂称贺。爵乃上书极谏,忤帝,下诏狱拷讯几死。历五年获释,抵家甫十日,复逮系狱,又三年始释。卒谥忠介。有《杨忠介集》、《周易辨说》等。 杨爵的作品>>

猜您喜欢

独酌十首

杨爵

老夫不是爱长歌,恐把流光混里过。lǎo fū bù shì ài zhǎng gē,kǒng bǎ liú guāng hùn lǐ guò。
一啸胸中无限量,古今天地在包罗。yī xiào xiōng zhōng wú xiàn liàng,gǔ jīn tiān dì zài bāo luó。

独酌十首

杨爵

卧醒还酌两三卮,赶出胸中无限奇。wò xǐng hái zhuó liǎng sān zhī,gǎn chū xiōng zhōng wú xiàn qí。
便笑古今忙脚者,撞来撞去总成痴。biàn xiào gǔ jīn máng jiǎo zhě,zhuàng lái zhuàng qù zǒng chéng chī。

独酌十首

杨爵

一寸修为一寸天,纷纷谁解此闲年。yī cùn xiū wèi yī cùn tiān,fēn fēn shuí jiě cǐ xián nián。
从今莫说痴儿梦,囚榻安吾日夜眠。cóng jīn mò shuō chī ér mèng,qiú tà ān wú rì yè mián。

独酌十首

杨爵

男儿寸寸是刚肠,要把尘腔百虑忘。nán ér cùn cùn shì gāng cháng,yào bǎ chén qiāng bǎi lǜ wàng。
聊下墙头一樽酒,不妨独酌对羲皇。liáo xià qiáng tóu yī zūn jiǔ,bù fáng dú zhuó duì xī huáng。

独酌十首

杨爵

天地元来只一春,春光到处岂无真。tiān dì yuán lái zhǐ yī chūn,chūn guāng dào chù qǐ wú zhēn。
须判努力将心戒,莫作圜中忧世人。xū pàn nǔ lì jiāng xīn jiè,mò zuò huán zhōng yōu shì rén。

独酌十首

杨爵

愁来还要酒消愁,到手必须三四瓯。chóu lái hái yào jiǔ xiāo chóu,dào shǒu bì xū sān sì ōu。
醉后吟诗诗罢卧,风流也属狱中囚。zuì hòu yín shī shī bà wò,fēng liú yě shǔ yù zhōng qiú。

独酌十首

杨爵

连年病不似今年,和暖风光我却眠。lián nián bìng bù shì jīn nián,hé nuǎn fēng guāng wǒ què mián。
春到无诗春自去,而今要补几千篇。chūn dào wú shī chūn zì qù,ér jīn yào bǔ jǐ qiān piān。

独酌十首

杨爵

残春隐隐恰如新,老眼浑看见未真。cán chūn yǐn yǐn qià rú xīn,lǎo yǎn hún kàn jiàn wèi zhēn。
更不分天与人异,只疑共是一团春。gèng bù fēn tiān yǔ rén yì,zhǐ yí gòng shì yī tuán chūn。

独酌十首

杨爵

阳春几转属艰难,未惜空余两鬓斑。yáng chūn jǐ zhuǎn shǔ jiān nán,wèi xī kōng yú liǎng bìn bān。
若把皇家元气论,入牢强似入深山。ruò bǎ huáng jiā yuán qì lùn,rù láo qiáng shì rù shēn shān。

遣怀四首

杨爵

故园独此念残春,无奈忧危此一身。gù yuán dú cǐ niàn cán chūn,wú nài yōu wēi cǐ yī shēn。
莫怪片言千百死,从来蹇蹇属王臣。mò guài piàn yán qiān bǎi sǐ,cóng lái jiǎn jiǎn shǔ wáng chén。

遣怀四首

杨爵

自来幽陷几风霜,忧切空余两鬓苍。zì lái yōu xiàn jǐ fēng shuāng,yōu qiè kōng yú liǎng bìn cāng。
故惜残躯非我意,恐成一死累君王。gù xī cán qū fēi wǒ yì,kǒng chéng yī sǐ lèi jūn wáng。

遣怀四首

杨爵

春去还留此喘余,劳心空把百年虚。chūn qù hái liú cǐ chuǎn yú,láo xīn kōng bǎ bǎi nián xū。
有时不禁伤怀切,万里家乡一片书。yǒu shí bù jìn shāng huái qiè,wàn lǐ jiā xiāng yī piàn shū。

遣怀四首

杨爵

一时感激切忧劳,便欲捐躯报圣朝。yī shí gǎn jī qiè yōu láo,biàn yù juān qū bào shèng cháo。
此日孤怀徒耿耿,九重不啻九天高。cǐ rì gū huái tú gěng gěng,jiǔ zhòng bù chì jiǔ tiān gāo。

遣怀

杨爵

雾断长天万里空,邅回日暮倚东风。wù duàn zhǎng tiān wàn lǐ kōng,zhān huí rì mù yǐ dōng fēng。
纷如自是人间事,不介悠然胸次中。fēn rú zì shì rén jiān shì,bù jiè yōu rán xiōng cì zhōng。

送耿良弼

杨爵

与子交游不计年,吴山当日杏花天。yǔ zi jiāo yóu bù jì nián,wú shān dāng rì xìng huā tiān。
官贫消息几年绝,忽喜音书到卧边。guān pín xiāo xī jǐ nián jué,hū xǐ yīn shū dào wò biān。