古诗词

往有误传龙君御死者作诗哭之,后读塘报始知君御方立功塞上,喜不自胜,因并前诗存之以识之情

袁宏道

舌簇分明巧,情钟分外痴。shé cù fēn míng qiǎo,qíng zhōng fēn wài chī。
传君无妄死,累我断肠诗。chuán jūn wú wàng sǐ,lèi wǒ duàn cháng shī。
掷果娇胡女,从军小健儿。zhì guǒ jiāo hú nǚ,cóng jūn xiǎo jiàn ér。
阴山三丈雪,千里白旌旗。yīn shān sān zhàng xuě,qiān lǐ bái jīng qí。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

除夕有感

袁宏道

闲花闲月免萦神,且乐明朝到手春。xián huā xián yuè miǎn yíng shén,qiě lè míng cháo dào shǒu chūn。
前日柳浪亭上客,今来留得几多人。qián rì liǔ làng tíng shàng kè,jīn lái liú dé jǐ duō rén。

拟将

袁宏道

拟将藤杖伴袈裟,贺却新年便别家。nǐ jiāng téng zhàng bàn jiā shā,hè què xīn nián biàn bié jiā。
湘竹庙前盆浦口,不知何处看桃花。xiāng zhú miào qián pén pǔ kǒu,bù zhī hé chù kàn táo huā。

范生善形家言自山西还将归豫章诗以别之

袁宏道

一身直出雁门关,踏遍尧封禹迹还。yī shēn zhí chū yàn mén guān,tà biàn yáo fēng yǔ jì hái。
收拾行縢与笈子,待随徐福上三山。shōu shí xíng téng yǔ jí zi,dài suí xú fú shàng sān shān。

范生善形家言自山西还将归豫章诗以别之

袁宏道

携将双目入云堆,白石苍崖日几回。xié jiāng shuāng mù rù yún duī,bái shí cāng yá rì jǐ huí。
但得肉山先报我,衲头亲自领僧来。dàn dé ròu shān xiān bào wǒ,nà tóu qīn zì lǐng sēng lái。

范生善形家言自山西还将归豫章诗以别之

袁宏道

三年掷却皂纱巾,五柳家风一味贫。sān nián zhì què zào shā jīn,wǔ liǔ jiā fēng yī wèi pín。
愿得龙沙休带印,儿孙只作爱山人。yuàn dé lóng shā xiū dài yìn,ér sūn zhǐ zuò ài shān rén。

游石洲

袁宏道

爱取春江一抺澄,斜帆叠叠柳层层。ài qǔ chūn jiāng yī mèi chéng,xié fān dié dié liǔ céng céng。
闲来袖得佳石子,付与山中好事僧。xián lái xiù dé jiā shí zi,fù yǔ shān zhōng hǎo shì sēng。

游石洲

袁宏道

三番石上听歌唇,转眼杨花一纪春。sān fān shí shàng tīng gē chún,zhuǎn yǎn yáng huā yī jì chūn。
座客十来消却五,更无一个六旬人。zuò kè shí lái xiāo què wǔ,gèng wú yī gè liù xún rén。

柳浪馆同龚散木小修赋得雪中新柳

袁宏道

缬青萦白几千条,胡粉聊将赠舞腰。xié qīng yíng bái jǐ qiān tiáo,hú fěn liáo jiāng zèng wǔ yāo。
当日辋川无此景,强于雪里写芭蕉。dāng rì wǎng chuān wú cǐ jǐng,qiáng yú xuě lǐ xiě bā jiāo。

戏题十姊妹花

袁宏道

缬屏缘屋引成行,浅白深朱别样装。xié píng yuán wū yǐn chéng xíng,qiǎn bái shēn zhū bié yàng zhuāng。
却笑姑娘无意绪,只将红粉闹儿郎。què xiào gū niáng wú yì xù,zhǐ jiāng hóng fěn nào ér láng。

水仙花

袁宏道

琢尽扶桑花作肌,冷光真与雪相宜。zuó jǐn fú sāng huā zuò jī,lěng guāng zhēn yǔ xuě xiāng yí。
但从姑射皆仙种,莫道梁家是侍儿。dàn cóng gū shè jiē xiān zhǒng,mò dào liáng jiā shì shì ér。

看纸鸢

袁宏道

等闲一叶破高云,一簇妖童十里尘。děng xián yī yè pò gāo yún,yī cù yāo tóng shí lǐ chén。
便与富儿偿酒债,不须更倩郭仙人。biàn yǔ fù ér cháng jiǔ zhài,bù xū gèng qiàn guō xiān rén。

甲辰午节观竞渡

袁宏道

平湖新涨滑如油,十丈红幡绕树流。píng hú xīn zhǎng huá rú yóu,shí zhàng hóng fān rào shù liú。
我有敝缌三两幅,也将裁去挂船头。wǒ yǒu bì sī sān liǎng fú,yě jiāng cái qù guà chuán tóu。

甲辰午节观竞渡

袁宏道

碧酣楼下水平溪,濯足池边日正西。bì hān lóu xià shuǐ píng xī,zhuó zú chí biān rì zhèng xī。
桥上桥下人如蚁,只愁翻却孟公堤。qiáo shàng qiáo xià rén rú yǐ,zhǐ chóu fān què mèng gōng dī。

吴生贫甚所遭辄奇诗以送之

袁宏道

踏遍吴关楚陌尘,榆花空对白罗春。tà biàn wú guān chǔ mò chén,yú huā kōng duì bái luó chūn。
如何四海袁居士,偏遇人间憔悴人。rú hé sì hǎi yuán jū shì,piān yù rén jiān qiáo cuì rén。

吴生贫甚所遭辄奇诗以送之

袁宏道

谢氏青山入梦多,骚人终是恼湘波。xiè shì qīng shān rù mèng duō,sāo rén zhōng shì nǎo xiāng bō。
白公有语若听取,命压人时不奈何。bái gōng yǒu yǔ ruò tīng qǔ,mìng yā rén shí bù nài hé。