古诗词

陶石篑兄弟远来见访诗以别之

袁宏道

五步一花开,十步一花飞。wǔ bù yī huā kāi,shí bù yī huā fēi。
不知谁中子,郁郁吐清姿。bù zhī shuí zhōng zi,yù yù tǔ qīng zī。
恬淡僧标格,潇洒士威仪。tián dàn sēng biāo gé,xiāo sǎ shì wēi yí。
手提白玉尘,身披浅色衣。shǒu tí bái yù chén,shēn pī qiǎn sè yī。
徒步入闾门,挥羽上阶墀。tú bù rù lǘ mén,huī yǔ shàng jiē chí。
僮仆尽魁伟,一一晢而肥。tóng pū jǐn kuí wěi,yī yī zhé ér féi。
或言是山人,或言星相师。huò yán shì shān rén,huò yán xīng xiāng shī。
或云乡里子,闻声始觉非。huò yún xiāng lǐ zi,wén shēng shǐ jué fēi。
通刺无姓名,短纸摺不齐。tōng cì wú xìng míng,duǎn zhǐ zhé bù qí。
一揖径登床,草草寒喧而。yī yī jìng dēng chuáng,cǎo cǎo hán xuān ér。
执手不问病,捧腹但言饥。zhí shǒu bù wèn bìng,pěng fù dàn yán jī。
设黍呼儿子,蒸鱼命小妻。shè shǔ hū ér zi,zhēng yú mìng xiǎo qī。
广长舌有象,突兀语难羁。guǎng zhǎng shé yǒu xiàng,tū wù yǔ nán jī。
欲穷人外理,先剖世间疑。yù qióng rén wài lǐ,xiān pōu shì jiān yí。
五行何因起,天地何高卑。wǔ xíng hé yīn qǐ,tiān dì hé gāo bēi。
鹄乌何白黑,日月何盈亏。gǔ wū hé bái hēi,rì yuè hé yíng kuī。
生胡然而至,死胡然而?。shēng hú rán ér zhì,sǐ hú rán ér guī。
天胡然而喜,鬼胡然而悲。tiān hú rán ér xǐ,guǐ hú rán ér bēi。
事无微不究,语无响不奇。shì wú wēi bù jiū,yǔ wú xiǎng bù qí。
独不及臧否,一切细碎词。dú bù jí zāng fǒu,yī qiè xì suì cí。
玄旨穷三日,清言畅四肢。xuán zhǐ qióng sān rì,qīng yán chàng sì zhī。
爱君玺入理,恐我倦伤脾。ài jūn xǐ rù lǐ,kǒng wǒ juàn shāng pí。
未作经年别,先为五日辞。wèi zuò jīng nián bié,xiān wèi wǔ rì cí。
入宫寻西子,涉水吊鸱夷。rù gōng xún xī zi,shè shuǐ diào chī yí。
七十二螺髻,三万六坡璃。qī shí èr luó jì,sān wàn liù pō lí。
山水既奇敌,相得永因依。shān shuǐ jì qí dí,xiāng dé yǒng yīn yī。
有如重瞳郎,配合皇英妃。yǒu rú zhòng tóng láng,pèi hé huáng yīng fēi。
又如曹阿瞒,生逢大耳儿。yòu rú cáo ā mán,shēng féng dà ěr ér。
石公貌高古,林屋洞倾攲。shí gōng mào gāo gǔ,lín wū dòng qīng qī。
玉绕消夏湾,水啮十人矶。yù rào xiāo xià wān,shuǐ niè shí rén jī。
浪头悬闾里,屋底腥蛟螭。làng tóu xuán lǘ lǐ,wū dǐ xīng jiāo chī。
山鬼攀萝出,鲛人傍槛睎。shān guǐ pān luó chū,jiāo rén bàng kǎn xī。
卑者如鼋鼍,立者如象犀。bēi zhě rú yuán tuó,lì zhě rú xiàng xī。
幽者穿海底,高者蹑云梯。yōu zhě chuān hǎi dǐ,gāo zhě niè yún tī。
绿橘黄柑树,青牛白马祠。lǜ jú huáng gān shù,qīng niú bái mǎ cí。
土人之新果,乡女贡山鸡。tǔ rén zhī xīn guǒ,xiāng nǚ gòng shān jī。
胜事纷难记,名山到始知。shèng shì fēn nán jì,míng shān dào shǐ zhī。
一朝尽缥渺,一雨负莫釐。yī cháo jǐn piāo miǎo,yī yǔ fù mò lí。
归来为我言,山水见须眉。guī lái wèi wǒ yán,shān shuǐ jiàn xū méi。
长公八九纪,叔子二十诗。zhǎng gōng bā jiǔ jì,shū zi èr shí shī。
字字传寔迹,语语发光辉。zì zì chuán shí jì,yǔ yǔ fā guāng huī。
不独作者难,读者亦应稀。bù dú zuò zhě nán,dú zhě yì yīng xī。
谭罢理前问,愁未申后期。tán bà lǐ qián wèn,chóu wèi shēn hòu qī。
还将赤金子,试我白绵锤。hái jiāng chì jīn zi,shì wǒ bái mián chuí。
拈花怜佛笑,摘叶止儿啼。niān huā lián fú xiào,zhāi yè zhǐ ér tí。
蹶杀紫胡犬,踢倒西河狮。jué shā zǐ hú quǎn,tī dào xī hé shī。
击石原无竹,悟桃空有枝。jī shí yuán wú zhú,wù táo kōng yǒu zhī。
一番铜铁语,万仞箭锋机。yī fān tóng tiě yǔ,wàn rèn jiàn fēng jī。
病得发而减,客以乐忘疲。bìng dé fā ér jiǎn,kè yǐ lè wàng pí。
流连十许日,情短六个时。liú lián shí xǔ rì,qíng duǎn liù gè shí。
大夫一滴泪,错落贵珠玑。dà fū yī dī lèi,cuò luò guì zhū jī。
今日若为别,相顾浩涟洏。jīn rì ruò wèi bié,xiāng gù hào lián ér。
去去复去去,吴江落日低。qù qù fù qù qù,wú jiāng luò rì dī。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

丁酉十二月初六初度

袁宏道

角巾散带亦何为,白首庞公是我师。jiǎo jīn sàn dài yì hé wèi,bái shǒu páng gōng shì wǒ shī。
灯下侍儿闲礼忏,床头稚子解吟诗。dēng xià shì ér xián lǐ chàn,chuáng tóu zhì zi jiě yín shī。
江渔供客来冰缝,山鸟惊人触冻枝。jiāng yú gōng kè lái bīng fèng,shān niǎo jīng rén chù dòng zhī。
鬓发如油霜镜卜,等闲拔出几茎丝。bìn fā rú yóu shuāng jìng bo,děng xián bá chū jǐ jīng sī。

丁酉十二月初六初度

袁宏道

天涯随处是生缘,阔帽宽衫似老年。tiān yá suí chù shì shēng yuán,kuò mào kuān shān shì lǎo nián。
算马与人三十口,卖奴及宅五千钱。suàn mǎ yǔ rén sān shí kǒu,mài nú jí zhái wǔ qiān qián。
一心槁木寒灰去,几度披书抱酒眠。yī xīn gǎo mù hán huī qù,jǐ dù pī shū bào jiǔ mián。
古佛阁前温炕里,拽将红袖夜谈禅。gǔ fú gé qián wēn kàng lǐ,zhuāi jiāng hóng xiù yè tán chán。

丁酉十二月初六初度

袁宏道

雪霁寒江馔得鱼,北风香堕蜡梅初。xuě jì hán jiāng zhuàn dé yú,běi fēng xiāng duò là méi chū。
身闲白发颠先黑,病后乌纱梦亦疏。shēn xián bái fā diān xiān hēi,bìng hòu wū shā mèng yì shū。
薄宦古人双屈指,家乡经岁两番书。báo huàn gǔ rén shuāng qū zhǐ,jiā xiāng jīng suì liǎng fān shū。
百年碌碌浑如此,检点从前事事虚。bǎi nián lù lù hún rú cǐ,jiǎn diǎn cóng qián shì shì xū。

游仙诗为胡仲鱼作

袁宏道

愿作人间丁令威,千年华表一来归。yuàn zuò rén jiān dīng lìng wēi,qiān nián huá biǎo yī lái guī。
天门戏博输龙去,石室烧丹试犬飞。tiān mén xì bó shū lóng qù,shí shì shāo dān shì quǎn fēi。
洞里松花充晓饭,箧中云叶作寒衣。dòng lǐ sōng huā chōng xiǎo fàn,qiè zhōng yún yè zuò hán yī。
鄣山若更逢潘子,为问桃源是也非。zhāng shān ruò gèng féng pān zi,wèi wèn táo yuán shì yě fēi。

闻崔氏女拜无念学道戏柬念师

袁宏道

撇他螺黛与铅华,爱渴惟消一碗茶。piē tā luó dài yǔ qiān huá,ài kě wéi xiāo yī wǎn chá。
檀板且教歌梵字,罗衣权剪作袈裟。tán bǎn qiě jiào gē fàn zì,luó yī quán jiǎn zuò jiā shā。
心如止水堪容月,身似寒株也着花。xīn rú zhǐ shuǐ kān róng yuè,shēn shì hán zhū yě zhe huā。
摩顶几回亲记取,生生世世法王家。mó dǐng jǐ huí qīn jì qǔ,shēng shēng shì shì fǎ wáng jiā。

雪夜感怀

袁宏道

空房夜尽落灯煤,一络窗风似剪来。kōng fáng yè jǐn luò dēng méi,yī luò chuāng fēng shì jiǎn lái。
三尺雪中乘梦去,五更天外觅愁回。sān chǐ xuě zhōng chéng mèng qù,wǔ gèng tiān wài mì chóu huí。
薏仁酒尽唯空盏,螺甲薰残只死灰。yì rén jiǔ jǐn wéi kōng zhǎn,luó jiǎ xūn cán zhǐ sǐ huī。
为忆朱门深宅里,几人歌笑几楼台。wèi yì zhū mén shēn zhái lǐ,jǐ rén gē xiào jǐ lóu tái。

侵晓见闺人礼忏

袁宏道

残月微微散晓星,窗风吹动画幡铃。cán yuè wēi wēi sàn xiǎo xīng,chuāng fēng chuī dòng huà fān líng。
衣中珠珞千条重,定后炉烟一缕青。yī zhōng zhū luò qiān tiáo zhòng,dìng hòu lú yān yī lǚ qīng。
鹦鹉教来持口戒,莲华绣去裹心经。yīng wǔ jiào lái chí kǒu jiè,lián huá xiù qù guǒ xīn jīng。
梵音唱彻声清远,卧阁何人梦不醒。fàn yīn chàng chè shēng qīng yuǎn,wò gé hé rén mèng bù xǐng。

放言效元体

袁宏道

人间得失只如斯,得固欣然失岂知。rén jiān dé shī zhǐ rú sī,dé gù xīn rán shī qǐ zhī。
消日总多无义语,安心唯有耐输棋。xiāo rì zǒng duō wú yì yǔ,ān xīn wéi yǒu nài shū qí。
乡书寄去求鹅炙,阑客新来送荔枝。xiāng shū jì qù qiú é zhì,lán kè xīn lái sòng lì zhī。
今古腾腾一觉里,管他淳朴与浇漓。jīn gǔ téng téng yī jué lǐ,guǎn tā chún pǔ yǔ jiāo lí。

放言效元体

袁宏道

三十年间闪电身,半居白石半红尘。sān shí nián jiān shǎn diàn shēn,bàn jū bái shí bàn hóng chén。
空中往往书欢字,镜里频频感去人。kōng zhōng wǎng wǎng shū huān zì,jìng lǐ pín pín gǎn qù rén。
方带割来殉酒盏,时瓶破后少茶宾。fāng dài gē lái xùn jiǔ zhǎn,shí píng pò hòu shǎo chá bīn。
眼前笑得须当笑,未有脂胶粘日轮。yǎn qián xiào dé xū dāng xiào,wèi yǒu zhī jiāo zhān rì lún。

放言效元体

袁宏道

花前蓬鬓影婆娑,每到花开即浩歌。huā qián péng bìn yǐng pó suō,měi dào huā kāi jí hào gē。
甘草虽甜终傍苦,蜘蛛纵巧不离罗。gān cǎo suī tián zhōng bàng kǔ,zhī zhū zòng qiǎo bù lí luó。
常年欢与愁相对,百岁仙于人孰多。cháng nián huān yǔ chóu xiāng duì,bǎi suì xiān yú rén shú duō。
白日既知无返理,问君何不买青娥。bái rì jì zhī wú fǎn lǐ,wèn jūn hé bù mǎi qīng é。

放言效元体

袁宏道

葛滕为杖竹为冠,浮世都教一例观。gé téng wèi zhàng zhú wèi guān,fú shì dōu jiào yī lì guān。
龙伯山来犹气岸,醯鸡梦里亦酸寒。lóng bó shān lái yóu qì àn,xī jī mèng lǐ yì suān hán。
伊周未必闲经济,杨墨徒劳辟异端。yī zhōu wèi bì xián jīng jì,yáng mò tú láo pì yì duān。
识得个中些子去,蛮天鬼国也相安。shí dé gè zhōng xiē zi qù,mán tiān guǐ guó yě xiāng ān。

放言效元体

袁宏道

幸将七牍赎闲身,早晚山中事事新。xìng jiāng qī dú shú xián shēn,zǎo wǎn shān zhōng shì shì xīn。
批类乌为同鼓吏,寒号虫作守更人。pī lèi wū wèi tóng gǔ lì,hán hào chóng zuò shǒu gèng rén。
摊书误置岩前树,洗墨常翻雾里鳞。tān shū wù zhì yán qián shù,xǐ mò cháng fān wù lǐ lín。
醒即长吟睡即定,更于何处觅埃尘。xǐng jí zhǎng yín shuì jí dìng,gèng yú hé chù mì āi chén。

得家报

袁宏道

清晨阁外逢乡使,持得平安书信来。qīng chén gé wài féng xiāng shǐ,chí dé píng ān shū xìn lái。
初问三哥何处去,次言八口几时回。chū wèn sān gē hé chù qù,cì yán bā kǒu jǐ shí huí。
新城渐渐沈流水,旧舍荒荒长草莱。xīn chéng jiàn jiàn shěn liú shuǐ,jiù shě huāng huāng zhǎng cǎo lái。
幸有南龚与北李,时时出郭时衔杯。xìng yǒu nán gōng yǔ běi lǐ,shí shí chū guō shí xián bēi。

得家报

袁宏道

瀑布声中洗面尘,洞花沚草自然春。pù bù shēng zhōng xǐ miàn chén,dòng huā zhǐ cǎo zì rán chūn。
欲攀绝壁无根地,且趁孤云未老身。yù pān jué bì wú gēn dì,qiě chèn gū yún wèi lǎo shēn。
堕险啼厓皆韵事,倚松坐石想幽人。duò xiǎn tí yá jiē yùn shì,yǐ sōng zuò shí xiǎng yōu rén。
飞仙巳蜕茅龙死,留得青山一壑鳞。fēi xiān sì tuì máo lóng sǐ,liú dé qīng shān yī hè lín。

得家报

袁宏道

艰危历尽到岩居,可有丹梯上碧虚。jiān wēi lì jǐn dào yán jū,kě yǒu dān tī shàng bì xū。
玉女烟中频索梦,莲花叶上细题书。yù nǚ yān zhōng pín suǒ mèng,lián huā yè shàng xì tí shū。
补填积雪成新径,展拓间云架小庐。bǔ tián jī xuě chéng xīn jìng,zhǎn tuò jiān yún jià xiǎo lú。
别院棋枰声隐隐,微风恍惚动仙裾。bié yuàn qí píng shēng yǐn yǐn,wēi fēng huǎng hū dòng xiān jū。