古诗词

白香山二十四岁作感时诗余今正其时矣仍次其韵

袁宏道

少年沐新发,郁若青莎地。shǎo nián mù xīn fā,yù ruò qīng shā dì。
一朝盆水中,霜缕忽三四。yī cháo pén shuǐ zhōng,shuāng lǚ hū sān sì。
辟如百里途,行行半将至。pì rú bǎi lǐ tú,xíng xíng bàn jiāng zhì。
视老犹壮容,比少已憔悴。shì lǎo yóu zhuàng róng,bǐ shǎo yǐ qiáo cuì。
是身如肉邮,皮毛聊客寄。shì shēn rú ròu yóu,pí máo liáo kè jì。
微宫复寄身,寄与寄为二。wēi gōng fù jì shēn,jì yǔ jì wèi èr。
浮云崎太空,种种非作意。fú yún qí tài kōng,zhǒng zhǒng fēi zuò yì。
鳞鬣及鬘鬟,散时等一气。lín liè jí mán huán,sàn shí děng yī qì。
为乐供朱颜,及时勿回避。wèi lè gōng zhū yán,jí shí wù huí bì。
青山好景光,花木饶情致。qīng shān hǎo jǐng guāng,huā mù ráo qíng zhì。
我有战老策,胜之以无累。wǒ yǒu zhàn lǎo cè,shèng zhī yǐ wú lèi。
胸中贮活春,不糟自然醉。xiōng zhōng zhù huó chūn,bù zāo zì rán zuì。
虚舟荡远波,从天作升坠。xū zhōu dàng yuǎn bō,cóng tiān zuò shēng zhuì。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

胡孙愁

袁宏道

仄岭东移半尺苔,如何横度碧崔嵬。zè lǐng dōng yí bàn chǐ tái,rú hé héng dù bì cuī wéi。
上头若有朝三叟,料得胡孙也喜来。shàng tóu ruò yǒu cháo sān sǒu,liào dé hú sūn yě xǐ lái。

擦耳岩

袁宏道

过客时时耳属垣,倚天翠壁亦何言。guò kè shí shí ěr shǔ yuán,yǐ tiān cuì bì yì hé yán。
欲知悬径歌危甚,看我青苔天面痕。yù zhī xuán jìng gē wēi shén,kàn wǒ qīng tái tiān miàn hén。

苍龙岭

袁宏道

瑟瑟秋涛谷底鸣,扶摇风里一毛轻。sè sè qiū tāo gǔ dǐ míng,fú yáo fēng lǐ yī máo qīng。
半生始得惊人事,撒手苍龙岭上行。bàn shēng shǐ dé jīng rén shì,sā shǒu cāng lóng lǐng shàng xíng。

卫叔卿博台

袁宏道

云中转转试钩梯,棋路分明似芥畦。yún zhōng zhuǎn zhuǎn shì gōu tī,qí lù fēn míng shì jiè qí。
便欲与君终一局,只愁石烂水流西。biàn yù yǔ jūn zhōng yī jú,zhǐ chóu shí làn shuǐ liú xī。

希夷避诏岩

袁宏道

一枕孤云分外清,堕驴归去有无情。yī zhěn gū yún fēn wài qīng,duò lǘ guī qù yǒu wú qíng。
岩中只可避丹诏,那得深岩避死生。yán zhōng zhǐ kě bì dān zhào,nà dé shēn yán bì sǐ shēng。

望嵩少

袁宏道

客程行尽太行山,又见嵩高紫翠间。kè chéng xíng jǐn tài xíng shān,yòu jiàn sōng gāo zǐ cuì jiān。
料得有人山上笑,红尘如海没朱颜。liào dé yǒu rén shān shàng xiào,hóng chén rú hǎi méi zhū yán。

望嵩少

袁宏道

欲从影里问胡僧,车马劳劳谢不能。yù cóng yǐng lǐ wèn hú sēng,chē mǎ láo láo xiè bù néng。
纵有洗尘千涧水,夏虫那可叩坚冰。zòng yǒu xǐ chén qiān jiàn shuǐ,xià chóng nà kě kòu jiān bīng。

嵩阳宫古柏

袁宏道

苔甲生生裂水波,苍皮十度手摩挲。tái jiǎ shēng shēng liè shuǐ bō,cāng pí shí dù shǒu mó sā。
问君那只高如许,汉垒唐基积几多。wèn jūn nà zhǐ gāo rú xǔ,hàn lěi táng jī jī jǐ duō。

嵩阳宫古柏

袁宏道

云散烟飞岫亦枯,风霜不上老肌肤。yún sàn yān fēi xiù yì kū,fēng shuāng bù shàng lǎo jī fū。
山中怪事知多少,石母生儿定有无。shān zhōng guài shì zhī duō shǎo,shí mǔ shēng ér dìng yǒu wú。

中元夜枕上有忆

袁宏道

秋柝沉沉户不扃,月光摇梦眼长醒。qiū tuò chén chén hù bù jiōng,yuè guāng yáo mèng yǎn zhǎng xǐng。
疏帘翠簟清如洗,少却流泉枕上听。shū lián cuì diàn qīng rú xǐ,shǎo què liú quán zhěn shàng tīng。

宿华州公署

袁宏道

古槐修柏琅玕竹,晓日晴岚翡翠山。gǔ huái xiū bǎi láng gān zhú,xiǎo rì qíng lán fěi cuì shān。
疏影半窗鸠忽语,湘南烟水梦初还。shū yǐng bàn chuāng jiū hū yǔ,xiāng nán yān shuǐ mèng chū hái。

华州公署古槐大可四十围,盖二百馀年物也。余题之曰国槐,诗以记之

袁宏道

孙枝郁郁遍三秦,溜雨笼烟不记春。sūn zhī yù yù biàn sān qín,liū yǔ lóng yān bù jì chūn。
若论花黄忙举子,已曾忙过九朝人。ruò lùn huā huáng máng jǔ zi,yǐ céng máng guò jiǔ cháo rén。

密县天仙庙白松

袁宏道

手抚松围数匝行,润于肤色白于珩。shǒu fǔ sōng wéi shù zā xíng,rùn yú fū sè bái yú háng。
看来亦是夭乔种,和月和霜种始成。kàn lái yì shì yāo qiáo zhǒng,hé yuè hé shuāng zhǒng shǐ chéng。

密县天仙庙白松

袁宏道

百尺亭亭干写空,虚阶浮日水玲珑。bǎi chǐ tíng tíng gàn xiě kōng,xū jiē fú rì shuǐ líng lóng。
青山好共陶弘景,歌枕闲听带雪风。qīng shān hǎo gòng táo hóng jǐng,gē zhěn xián tīng dài xuě fēng。

密县天仙庙白松

袁宏道

瘦玉崚崚数十盘,巢云老鹤梦犹寒。shòu yù léng léng shù shí pán,cháo yún lǎo hè mèng yóu hán。
若为貌出参天雪,更向南岗头上看。ruò wèi mào chū cān tiān xuě,gèng xiàng nán gǎng tóu shàng kàn。