古诗词

和丘长孺

袁宏道

藤荫朵朵碎光白,古寺闲房坐佳月。téng yīn duǒ duǒ suì guāng bái,gǔ sì xián fáng zuò jiā yuè。
白家曲子规如珠,沉宫棹羽吹香雪。bái jiā qū zi guī rú zhū,chén gōng zhào yǔ chuī xiāng xuě。
五言七言信手成,刻雾裁风好肌骨。wǔ yán qī yán xìn shǒu chéng,kè wù cái fēng hǎo jī gǔ。
节根处处觅糟丘,逸思迸如春草发。jié gēn chù chù mì zāo qiū,yì sī bèng rú chūn cǎo fā。
世人三十进愁乡,眼睛直视胸怀结。shì rén sān shí jìn chóu xiāng,yǎn jīng zhí shì xiōng huái jié。
天生荡子惯穷途,客囊冰冷心犹热。tiān shēng dàng zi guàn qióng tú,kè náng bīng lěng xīn yóu rè。
官既无门名不有,尔纵不言我心折。guān jì wú mén míng bù yǒu,ěr zòng bù yán wǒ xīn zhé。
眼中知已尽青云,不能拔汝一毫发。yǎn zhōng zhī yǐ jǐn qīng yún,bù néng bá rǔ yī háo fā。
七尺身材五尺臂,雕弓往往穿金铁。qī chǐ shēn cái wǔ chǐ bì,diāo gōng wǎng wǎng chuān jīn tiě。
贫贱熬人亦自难,许身何苦太高洁。pín jiàn áo rén yì zì nán,xǔ shēn hé kǔ tài gāo jié。
埋却中山十斛毫,猎尽撩天千里鹘。mái què zhōng shān shí hú háo,liè jǐn liāo tiān qiān lǐ gǔ。
射虎韝鹰一健儿,无成何用空吻舌。shè hǔ gōu yīng yī jiàn ér,wú chéng hé yòng kōng wěn shé。
莫辞低头拜大人,溺间胯下真豪杰。mò cí dī tóu bài dà rén,nì jiān kuà xià zhēn háo jié。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

花烛诗为顾小侯所建作时所建娶妇巳五年

袁宏道

灯煤和就染双眉,想得春窗欲曙时。dēng méi hé jiù rǎn shuāng méi,xiǎng dé chūn chuāng yù shǔ shí。
只为顾家妇大好,五年尚赠合欢诗。zhǐ wèi gù jiā fù dà hǎo,wǔ nián shàng zèng hé huān shī。

花烛诗为顾小侯所建作时所建娶妇巳五年

袁宏道

百合香焚百子罗,秋江如面柳如蛾。bǎi hé xiāng fén bǎi zi luó,qiū jiāng rú miàn liǔ rú é。
侯家夫婿杨家女,占却人天福许多。hóu jiā fū xù yáng jiā nǚ,zhàn què rén tiān fú xǔ duō。

广陵曲戏赠黄昭质时昭质校士归

袁宏道

一络青铜一面春,雕阑处处锁朱轮。yī luò qīng tóng yī miàn chūn,diāo lán chù chù suǒ zhū lún。
试将校黑分黄眼,品取如花似上人。shì jiāng xiào hēi fēn huáng yǎn,pǐn qǔ rú huā shì shàng rén。

广陵曲戏赠黄昭质时昭质校士归

袁宏道

绯袍牙带鞠躬迎,认得风骚旧长卿。fēi páo yá dài jū gōng yíng,rèn dé fēng sāo jiù zhǎng qīng。
莫似江南韩老子,教他炷艾待门生。mò shì jiāng nán hán lǎo zi,jiào tā zhù ài dài mén shēng。

广陵曲戏赠黄昭质时昭质校士归

袁宏道

肌香薰透绣罗襦,小立窗前拭粉朱。jī xiāng xūn tòu xiù luó rú,xiǎo lì chuāng qián shì fěn zhū。
挂起眉图亲与较,果然颜色胜当炉。guà qǐ méi tú qīn yǔ jiào,guǒ rán yán sè shèng dāng lú。

广陵曲戏赠黄昭质时昭质校士归

袁宏道

深束腰肢浅蹙蛾,伴娘频促奈他何。shēn shù yāo zhī qiǎn cù é,bàn niáng pín cù nài tā hé。
白罗一尺宽如许,受得巫山雨几多。bái luó yī chǐ kuān rú xǔ,shòu dé wū shān yǔ jǐ duō。

题潘稚恭小像

袁宏道

当年曾见虎头真,长短浓纤各有神。dāng nián céng jiàn hǔ tóu zhēn,zhǎng duǎn nóng xiān gè yǒu shén。
只怪安仁描不似,为他丰骨异时人。zhǐ guài ān rén miáo bù shì,wèi tā fēng gǔ yì shí rén。

题潘稚恭小像

袁宏道

牙光绢上白波重,骨肉调匀粉墨浓。yá guāng juàn shàng bái bō zhòng,gǔ ròu diào yún fěn mò nóng。
若要识他春月柳,还须雪里看王恭。ruò yào shí tā chūn yuè liǔ,hái xū xuě lǐ kàn wáng gōng。

予公贫病无日开颜闷坐舟中口占乞笑

袁宏道

骨如枯竹面如灰,顷刻酸呼四五回。gǔ rú kū zhú miàn rú huī,qǐng kè suān hū sì wǔ huí。
人世万千穷恼病,被君包揽上身来。rén shì wàn qiān qióng nǎo bìng,bèi jūn bāo lǎn shàng shēn lái。

题方医卷方歙人客高邮

袁宏道

儿童每见求甘草,道侣相逢话药方。ér tóng měi jiàn qiú gān cǎo,dào lǚ xiāng féng huà yào fāng。
高邮城里寻常去,收得姜芽几许长。gāo yóu chéng lǐ xún cháng qù,shōu dé jiāng yá jǐ xǔ zhǎng。

公超谷

袁宏道

醉里提壶荷锸还,大伸脚步即登山。zuì lǐ tí hú hé chā hái,dà shēn jiǎo bù jí dēng shān。
何如且作收云法,施得清光与世间。hé rú qiě zuò shōu yún fǎ,shī dé qīng guāng yǔ shì jiān。

希夷峡

袁宏道

白石青山眼倦开,风云长到枕边回。bái shí qīng shān yǎn juàn kāi,fēng yún zhǎng dào zhěn biān huí。
梦中亦有敲门客,报道庄周骑蠂来。mèng zhōng yì yǒu qiāo mén kè,bào dào zhuāng zhōu qí shè lái。

希夷峡

袁宏道

曾挈东皋到酒泉,而今醉国也骖然。céng qiè dōng gāo dào jiǔ quán,ér jīn zuì guó yě cān rán。
睡乡若有闲图籍,欲向先生受一廛。shuì xiāng ruò yǒu xián tú jí,yù xiàng xiān shēng shòu yī chán。

回心石

袁宏道

华顶不高涧不深,一回遗世一登临。huá dǐng bù gāo jiàn bù shēn,yī huí yí shì yī dēng lín。
若为题向长安道,回却朱门紫陌心。ruò wèi tí xiàng zhǎng ān dào,huí què zhū mén zǐ mò xīn。

千尺㠉至百尺峡

袁宏道

千仞云中缀一丝,势危那免堕枯枝。qiān rèn yún zhōng zhuì yī sī,shì wēi nà miǎn duò kū zhī。
算来白石清泉死,差胜儿啼女唤时。suàn lái bái shí qīng quán sǐ,chà shèng ér tí nǚ huàn shí。