古诗词

送惟长先生归窆途中偶成

袁宏道

板桥丝柳黄泥路,曾是从公送人处。bǎn qiáo sī liǔ huáng ní lù,céng shì cóng gōng sòng rén chù。
麻衫扫地额沾沙,蒿里一声公又去。má shān sǎo dì é zhān shā,hāo lǐ yī shēng gōng yòu qù。
长堤雨暗血滋衣,幡旐遥遥卷飞絮。zhǎng dī yǔ àn xuè zī yī,fān zhào yáo yáo juǎn fēi xù。
白杨无数鬼啼风,三十六人唱烟雾。bái yáng wú shù guǐ tí fēng,sān shí liù rén chàng yān wù。
人生要死何用愁,白日红轮攀不住。rén shēng yào sǐ hé yòng chóu,bái rì hóng lún pān bù zhù。
赤髭黄卷忏他生,皓齿清歌乐朝暮。chì zī huáng juǎn chàn tā shēng,hào chǐ qīng gē lè cháo mù。
薄留风雅驻欢场,高筑糟丘驱大怖。báo liú fēng yǎ zhù huān chǎng,gāo zhù zāo qiū qū dà bù。
一斗憨憨睡宝池,大士心许佯赪怒。yī dòu hān hān shuì bǎo chí,dà shì xīn xǔ yáng chēng nù。
少日倔强老更颠,料公拍手庵罗树。shǎo rì jué qiáng lǎo gèng diān,liào gōng pāi shǒu ān luó shù。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

卫河道中和丘长孺惜别

袁宏道

坠叶惊沙积蓼窗,射波寒月影幢幢。zhuì yè jīng shā jī liǎo chuāng,shè bō hán yuè yǐng chuáng chuáng。
此身却似淘河鸟,才过南江人北江。cǐ shēn què shì táo hé niǎo,cái guò nán jiāng rén běi jiāng。

卫河道中和丘长孺惜别

袁宏道

拟上青霄别有关,身无健翮莫追攀。nǐ shàng qīng xiāo bié yǒu guān,shēn wú jiàn hé mò zhuī pān。
而今已是孤飞鹤,毛羽摧颓返故山。ér jīn yǐ shì gū fēi hè,máo yǔ cuī tuí fǎn gù shān。

卫河道中和丘长孺惜别

袁宏道

辞却墙东好里邻,思量来嚼浩衢尘。cí què qiáng dōng hǎo lǐ lín,sī liàng lái jué hào qú chén。
素衣变尽衰容减,到底还他赤骨贫。sù yī biàn jǐn shuāi róng jiǎn,dào dǐ hái tā chì gǔ pín。

卫河道中和丘长孺惜别

袁宏道

琴绝休悲大小弦,长贫长病岂须怜。qín jué xiū bēi dà xiǎo xián,zhǎng pín zhǎng bìng qǐ xū lián。
朝春暮绩生尤苦,争得魂归自在天。cháo chūn mù jì shēng yóu kǔ,zhēng dé hún guī zì zài tiān。

卫河道中和丘长孺惜别

袁宏道

陌上秋风吹冷埃,西州门巷转堪哀。mò shàng qiū fēng chuī lěng āi,xī zhōu mén xiàng zhuǎn kān āi。
梨花残落刺桐死,每诣君时哭一回。lí huā cán luò cì tóng sǐ,měi yì jūn shí kū yī huí。

卫河道中和丘长孺惜别

袁宏道

柔橹轻风觉有情,月高牛渚看潮生。róu lǔ qīng fēng jué yǒu qíng,yuè gāo niú zhǔ kàn cháo shēng。
江神木客争传语,可是袁家旧阿宏。jiāng shén mù kè zhēng chuán yǔ,kě shì yuán jiā jiù ā hóng。

卫河道中和丘长孺惜别

袁宏道

耗尽雄心鬓亦皤,灞亭无奈尉谁何。hào jǐn xióng xīn bìn yì pó,bà tíng wú nài wèi shuí hé。
珊瑚百尺根株老,不信天家无铁罗。shān hú bǎi chǐ gēn zhū lǎo,bù xìn tiān jiā wú tiě luó。

卫河道中和丘长孺惜别

袁宏道

别泪如倾只赋诗,更无一物可相贻。bié lèi rú qīng zhǐ fù shī,gèng wú yī wù kě xiāng yí。
自矜亦识汾阳老,眼底无君剑竖眉。zì jīn yì shí fén yáng lǎo,yǎn dǐ wú jūn jiàn shù méi。

和曾退如别诗次韵

袁宏道

茂草长林不共栖,孤灯寒箔影凄凄。mào cǎo zhǎng lín bù gòng qī,gū dēng hán bó yǐng qī qī。
鹧鸪死去犹嫌北,鹦鹉道成必向西。zhè gū sǐ qù yóu xián běi,yīng wǔ dào chéng bì xiàng xī。

和曾退如别诗次韵

袁宏道

白傅可能无舞女,高柔那得少贤妻。bái fù kě néng wú wǔ nǚ,gāo róu nà dé shǎo xián qī。
柳浪湖上君来日,把酒唯听一个鹂。liǔ làng hú shàng jūn lái rì,bǎ jiǔ wéi tīng yī gè lí。

丁未初度泊池阳自寿兼忆李安人

袁宏道

溪头微雪点疏松,睡起开窗对远峰。xī tóu wēi xuě diǎn shū sōng,shuì qǐ kāi chuāng duì yuǎn fēng。
谁写画图来寿汝,谢家江上九芙蓉。shuí xiě huà tú lái shòu rǔ,xiè jiā jiāng shàng jiǔ fú róng。

丁未初度泊池阳自寿兼忆李安人

袁宏道

四十年间大宅身,思量何事不飞尘。sì shí nián jiān dà zhái shēn,sī liàng hé shì bù fēi chén。
而今欲学皋桥隐,少却堂前举臼人。ér jīn yù xué gāo qiáo yǐn,shǎo què táng qián jǔ jiù rén。

舟中听王姬弹琴

袁宏道

懒把腰肢学小蛮,凉云初月淡垂鬟。lǎn bǎ yāo zhī xué xiǎo mán,liáng yún chū yuè dàn chuí huán。
携君却好青山去,三峡流泉在指间。xié jūn què hǎo qīng shān qù,sān xiá liú quán zài zhǐ jiān。

雪中看山二仲呈诗一章后来似亦粗能者喜而有作

袁宏道

一生痴计是云烟,五字吟成雪满颠。yī shēng chī jì shì yún yān,wǔ zì yín chéng xuě mǎn diān。
老我已非前赤壁,稚儿所得小斜川。lǎo wǒ yǐ fēi qián chì bì,zhì ér suǒ dé xiǎo xié chuān。

廿三日至蒲圻谢中丞出迎时年九十二鹤发丹容尚能骑乘真人中瑞也口占二绝以纪其盛

袁宏道

一行旌节万人从,争看前朝老卧龙。yī xíng jīng jié wàn rén cóng,zhēng kàn qián cháo lǎo wò lóng。
杞梓楩楠俱朽尽,就中留得两高松。qǐ zǐ pián nán jù xiǔ jǐn,jiù zhōng liú dé liǎng gāo sōng。