古诗词

古荆篇

袁宏道

年年三月飞桃花,楚王宫里斗繁华。nián nián sān yuè fēi táo huā,chǔ wáng gōng lǐ dòu fán huá。
云连蜀道三千里,柳拂江堤十万家。yún lián shǔ dào sān qiān lǐ,liǔ fú jiāng dī shí wàn jiā。
丹楼绣幌巢飞燕,青阁文窗起睡鸦。dān lóu xiù huǎng cháo fēi yàn,qīng gé wén chuāng qǐ shuì yā。
鸦归燕语等闲度,不记江城春早暮。yā guī yàn yǔ děng xián dù,bù jì jiāng chéng chūn zǎo mù。
东风香吐合欢花,落日乌啼相思树。dōng fēng xiāng tǔ hé huān huā,luò rì wū tí xiāng sī shù。
王孙挟弹郢门西,少年借客章台路。wáng sūn xié dàn yǐng mén xī,shǎo nián jiè kè zhāng tái lù。
少年矫矫名都儿,雕鞍朱勒黄金羁。shǎo nián jiǎo jiǎo míng dōu ér,diāo ān zhū lēi huáng jīn jī。
采桑陌上青丝笼,红粉楼中白纻辞。cǎi sāng mò shàng qīng sī lóng,hóng fěn lóu zhōng bái zhù cí。
白纻绿水为君起,青春环佩如流水。bái zhù lǜ shuǐ wèi jūn qǐ,qīng chūn huán pèi rú liú shuǐ。
东城丝管接西城,相府豪华压朱邸。dōng chéng sī guǎn jiē xī chéng,xiāng fǔ háo huá yā zhū dǐ。
侠客飞鹰古道傍,佳人卖笑垂杨里。xiá kè fēi yīng gǔ dào bàng,jiā rén mài xiào chuí yáng lǐ。
垂杨二月隐朱楼,家家宴喜楼上头。chuí yáng èr yuè yǐn zhū lóu,jiā jiā yàn xǐ lóu shàng tóu。
綦舄喧阗朝送酒,管弦嘈杂夜藏钩。qí xì xuān tián cháo sòng jiǔ,guǎn xián cáo zá yè cáng gōu。
繁弦急管夜初阑,惜花少女怨春残。fán xián jí guǎn yè chū lán,xī huā shǎo nǚ yuàn chūn cán。
桃花滟滟歌成血,兰炷漫漫火送寒。táo huā yàn yàn gē chéng xuè,lán zhù màn màn huǒ sòng hán。
晓风杨柳菖蒲浦,秋月梧桐金井栏。xiǎo fēng yáng liǔ chāng pú pǔ,qiū yuè wú tóng jīn jǐng lán。
秋月春花无断绝,门前郁李九回折。qiū yuè chūn huā wú duàn jué,mén qián yù lǐ jiǔ huí zhé。
愿作阳台雨后云,谁怜洛水风中雪。yuàn zuò yáng tái yǔ hòu yún,shuí lián luò shuǐ fēng zhōng xuě。
阳台洛水梦空长,那似倡家玳瑁床。yáng tái luò shuǐ mèng kōng zhǎng,nà shì chàng jiā dài mào chuáng。
选得东家佳姝妹,却延西第好儿郎。xuǎn dé dōng jiā jiā shū mèi,què yán xī dì hǎo ér láng。
织成锦席迷蝴蝶,种得青梧栖凤凰。zhī chéng jǐn xí mí hú dié,zhǒng dé qīng wú qī fèng huáng。
游人恋恋无穷已,踏遍江城春万里。yóu rén liàn liàn wú qióng yǐ,tà biàn jiāng chéng chūn wàn lǐ。
只解宾从集似云,那惜年光去如矢。zhǐ jiě bīn cóng jí shì yún,nà xī nián guāng qù rú shǐ。
花开花落迥生愁,郢树鄢云几度秋。huā kāi huā luò jiǒng shēng chóu,yǐng shù yān yún jǐ dù qiū。
霍氏功名成梦寐,梁王台馆空山丘。huò shì gōng míng chéng mèng mèi,liáng wáng tái guǎn kōng shān qiū。
荣枯翻复竟何言,昨宵弱水今昆仑。róng kū fān fù jìng hé yán,zuó xiāo ruò shuǐ jīn kūn lún。
无人更哭西州路,有雀还登翟氏门。wú rén gèng kū xī zhōu lù,yǒu què hái dēng dí shì mén。
汉恩何浅天何薄,百年冠带坐萧索。hàn ēn hé qiǎn tiān hé báo,bǎi nián guān dài zuò xiāo suǒ。
昔时嘘气成烟云,今朝失势委泥砾。xī shí xū qì chéng yān yún,jīn cháo shī shì wěi ní lì。
青娥皓齿嫁何人,金床玉几为谁作。qīng é hào chǐ jià hé rén,jīn chuáng yù jǐ wèi shuí zuò。
已矣哉,归去来。yǐ yǐ zāi,guī qù lái。
楚国非无宝,荆山空有哀。chǔ guó fēi wú bǎo,jīng shān kōng yǒu āi。
君看《白雪》、《阳春》调,千载还推作赋才。jūn kàn bái xuě yáng chūn diào,qiān zài hái tuī zuò fù cái。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

别程彦之归吴

袁宏道

无成何用出昭关,眼底浓华阅几般。wú chéng hé yòng chū zhāo guān,yǎn dǐ nóng huá yuè jǐ bān。
陆品携来寻白水,谢家将去入名山。lù pǐn xié lái xún bái shuǐ,xiè jiā jiāng qù rù míng shān。
缁寮乞作分桃忏,练帢羞归掷果湾。zī liáo qǐ zuò fēn táo chàn,liàn qià xiū guī zhì guǒ wān。
七十二峰青朵朵,岚光只在屋楣间。qī shí èr fēng qīng duǒ duǒ,lán guāng zhǐ zài wū méi jiān。

梦中得诗醒记中二联足成之

袁宏道

散发长吟縠水边,吹烟唾月小游仙。sàn fā zhǎng yín hú shuǐ biān,chuī yān tuò yuè xiǎo yóu xiān。
也知紫阁双扉梦,不破青溪半枕眠。yě zhī zǐ gé shuāng fēi mèng,bù pò qīng xī bàn zhěn mián。
避客偶然抛竹屦,邀僧埘一上花船。bì kè ǒu rán pāo zhú jù,yāo sēng shí yī shàng huā chuán。
无心更着红衫去,学得寒灰苦未禅。wú xīn gèng zhe hóng shān qù,xué dé hán huī kǔ wèi chán。

坐王章甫水明楼

袁宏道

峦光设色浅深间,万瓦鳞鳞鉴碧湾。luán guāng shè sè qiǎn shēn jiān,wàn wǎ lín lín jiàn bì wān。
孤塔自来当沔口,高僧相过说庐山。gū tǎ zì lái dāng miǎn kǒu,gāo sēng xiāng guò shuō lú shān。
常时杯底沈黄鹤,每就堂中乳白鹇。cháng shí bēi dǐ shěn huáng hè,měi jiù táng zhōng rǔ bái xián。
南北精蓝青比比,蒲团才得个人闲。nán běi jīng lán qīng bǐ bǐ,pú tuán cái dé gè rén xián。

赤壁怀子瞻

袁宏道

夜深清拍袅杨枝,惊起澄江白鹭鸶。yè shēn qīng pāi niǎo yáng zhī,jīng qǐ chéng jiāng bái lù sī。
过客争浇赤壁酒,几人曾和雪堂诗。guò kè zhēng jiāo chì bì jiǔ,jǐ rén céng hé xuě táng shī。
山民自种元修菜,石榻刚存乳母碑。shān mín zì zhǒng yuán xiū cài,shí tà gāng cún rǔ mǔ bēi。
见欲铸金范老子,柳浪湖上拜新祠。jiàn yù zhù jīn fàn lǎo zi,liǔ làng hú shàng bài xīn cí。

寒香

袁宏道

寒香寞寞上屏纱,活火烹泉石碾茶。hán xiāng mò mò shàng píng shā,huó huǒ pēng quán shí niǎn chá。
溪翠柳烟争压叠,雪条风干五攲斜。xī cuì liǔ yān zhēng yā dié,xuě tiáo fēng gàn wǔ qī xié。
旋开曲社通莲社,痛饮南家又北家。xuán kāi qū shè tōng lián shè,tòng yǐn nán jiā yòu běi jiā。
禅榻归来清似洗,醉看红燄吐膏花。chán tà guī lái qīng shì xǐ,zuì kàn hóng yàn tǔ gāo huā。

无念同余迎先伯修赋此为别

袁宏道

痰石如何比老颜,才留筋骨在人间。tán shí rú hé bǐ lǎo yán,cái liú jīn gǔ zài rén jiān。
一舟破衲慈明哭,几叶寒帆学士还。yī zhōu pò nà cí míng kū,jǐ yè hán fān xué shì hái。
病久思归黄柏岭,衰来梦上戒坛山。bìng jiǔ sī guī huáng bǎi lǐng,shuāi lái mèng shàng jiè tán shān。
江西湖北频来往,学得心闲似水闲。jiāng xī hú běi pín lái wǎng,xué dé xīn xián shì shuǐ xián。

寄黄谕德平倩兼申玉泉之约

袁宏道

宦情拟上武牙滩,世味真吞栗棘丸。huàn qíng nǐ shàng wǔ yá tān,shì wèi zhēn tūn lì jí wán。
腕上千珠胡语熟,秋来一影射堂寒。wàn shàng qiān zhū hú yǔ shú,qiū lái yī yǐng shè táng hán。
面慈每觉违心易,肌疥当思忍痒难。miàn cí měi jué wéi xīn yì,jī jiè dāng sī rěn yǎng nán。
枵木如庵茶似掌,蓝堆山色倩谁看。xiāo mù rú ān chá shì zhǎng,lán duī shān sè qiàn shuí kàn。

初正偶题

袁宏道

惯懒无心更出关,清时梦亦趁人闲。guàn lǎn wú xīn gèng chū guān,qīng shí mèng yì chèn rén xián。
几回寺里寻花去,独自江头看水还。jǐ huí sì lǐ xún huā qù,dú zì jiāng tóu kàn shuǐ hái。
处世渐同栗里子,全家拟注玉泉山。chù shì jiàn tóng lì lǐ zi,quán jiā nǐ zhù yù quán shān。
千溪万碧何由见,只是苍枝也破颜。qiān xī wàn bì hé yóu jiàn,zhǐ shì cāng zhī yě pò yán。

久不到沙市矣感赋

袁宏道

斑发今来是老成,缁衣聊复大堤行。bān fā jīn lái shì lǎo chéng,zī yī liáo fù dà dī xíng。
见僧每忆年多少,观水因悲物变更。jiàn sēng měi yì nián duō shǎo,guān shuǐ yīn bēi wù biàn gèng。
率尔扣门常误姓,偶然题壁不书名。lǜ ěr kòu mén cháng wù xìng,ǒu rán tí bì bù shū míng。
章台寺里曾游处,古棘丛篁绕地生。zhāng tái sì lǐ céng yóu chù,gǔ jí cóng huáng rào dì shēng。

久雪忽晴喜而有作

袁宏道

残花残木总精神,才见寅年一日春。cán huā cán mù zǒng jīng shén,cái jiàn yín nián yī rì chūn。
柳态美如新栉发,山容亲似远归人。liǔ tài měi rú xīn zhì fā,shān róng qīn shì yuǎn guī rén。
闲追老衲三馀辈,更踏冰池五六巡。xián zhuī lǎo nà sān yú bèi,gèng tà bīng chí wǔ liù xún。
江郭早须骑马出,旋呼稚子觅头巾。jiāng guō zǎo xū qí mǎ chū,xuán hū zhì zi mì tóu jīn。

示度门

袁宏道

北平曾记写疏时,黄帕亲封下赤墀。běi píng céng jì xiě shū shí,huáng pà qīn fēng xià chì chí。
三十四年薄宦客,一千七众讲经师。sān shí sì nián báo huàn kè,yī qiān qī zhòng jiǎng jīng shī。
蓝堆山续开皇诏,仙掌茶抽谷雨旗。lán duī shān xù kāi huáng zhào,xiān zhǎng chá chōu gǔ yǔ qí。
鬼斧神工仍七日,直教重勒玉泉碑。guǐ fǔ shén gōng réng qī rì,zhí jiào zhòng lēi yù quán bēi。

放言效白

袁宏道

掉头谁拟作公卿,只合林间树下行。diào tóu shuí nǐ zuò gōng qīng,zhǐ hé lín jiān shù xià xíng。
臧是谷非凭耳迥,元轻白俗任诗成。zāng shì gǔ fēi píng ěr jiǒng,yuán qīng bái sú rèn shī chéng。
有身只作他人看,无事休将造物争。yǒu shēn zhǐ zuò tā rén kàn,wú shì xiū jiāng zào wù zhēng。
夜踏芒鞋深雪里,自呼东郭冷先生。yè tà máng xié shēn xuě lǐ,zì hū dōng guō lěng xiān shēng。

放言效白

袁宏道

贤愚富贵且凭他,山上髻鬟柳上娥。xián yú fù guì qiě píng tā,shān shàng jì huán liǔ shàng é。
铁网试捞穿海月,渔舟任截过头波。tiě wǎng shì lāo chuān hǎi yuè,yú zhōu rèn jié guò tóu bō。
齐肩大士辞荤久,秃发中书感事多。qí jiān dà shì cí hūn jiǔ,tū fā zhōng shū gǎn shì duō。
船上老郎江口女,咿哑容易得成歌。chuán shàng lǎo láng jiāng kǒu nǚ,yī yǎ róng yì dé chéng gē。

放言效白

袁宏道

鸾靴争说上场难,衫袖郎当且自看。luán xuē zhēng shuō shàng chǎng nán,shān xiù láng dāng qiě zì kàn。
世路两平三仄岭,人情八折九回滩。shì lù liǎng píng sān zè lǐng,rén qíng bā zhé jiǔ huí tān。
胸中毛女霞千片,石上王乔药一丸。xiōng zhōng máo nǚ xiá qiān piàn,shí shàng wáng qiáo yào yī wán。
梦去几番登岳顶,扶桑清水浴赪盘。mèng qù jǐ fān dēng yuè dǐng,fú sāng qīng shuǐ yù chēng pán。

放言效白

袁宏道

高人窃欲比无功,闲把心情托去鸿。gāo rén qiè yù bǐ wú gōng,xián bǎ xīn qíng tuō qù hóng。
《易》象有时输瓦卜,骚材兼不废媱风。yì xiàng yǒu shí shū wǎ bo,sāo cái jiān bù fèi yáo fēng。
谋生拙似衔冰鹤,触事刚如蚀木虫。móu shēng zhuō shì xián bīng hè,chù shì gāng rú shí mù chóng。
莫放大鹏天上去,恐遮白日骇愚蒙。mò fàng dà péng tiān shàng qù,kǒng zhē bái rì hài yú méng。