古诗词

古荆篇

袁宏道

年年三月飞桃花,楚王宫里斗繁华。nián nián sān yuè fēi táo huā,chǔ wáng gōng lǐ dòu fán huá。
云连蜀道三千里,柳拂江堤十万家。yún lián shǔ dào sān qiān lǐ,liǔ fú jiāng dī shí wàn jiā。
丹楼绣幌巢飞燕,青阁文窗起睡鸦。dān lóu xiù huǎng cháo fēi yàn,qīng gé wén chuāng qǐ shuì yā。
鸦归燕语等闲度,不记江城春早暮。yā guī yàn yǔ děng xián dù,bù jì jiāng chéng chūn zǎo mù。
东风香吐合欢花,落日乌啼相思树。dōng fēng xiāng tǔ hé huān huā,luò rì wū tí xiāng sī shù。
王孙挟弹郢门西,少年借客章台路。wáng sūn xié dàn yǐng mén xī,shǎo nián jiè kè zhāng tái lù。
少年矫矫名都儿,雕鞍朱勒黄金羁。shǎo nián jiǎo jiǎo míng dōu ér,diāo ān zhū lēi huáng jīn jī。
采桑陌上青丝笼,红粉楼中白纻辞。cǎi sāng mò shàng qīng sī lóng,hóng fěn lóu zhōng bái zhù cí。
白纻绿水为君起,青春环佩如流水。bái zhù lǜ shuǐ wèi jūn qǐ,qīng chūn huán pèi rú liú shuǐ。
东城丝管接西城,相府豪华压朱邸。dōng chéng sī guǎn jiē xī chéng,xiāng fǔ háo huá yā zhū dǐ。
侠客飞鹰古道傍,佳人卖笑垂杨里。xiá kè fēi yīng gǔ dào bàng,jiā rén mài xiào chuí yáng lǐ。
垂杨二月隐朱楼,家家宴喜楼上头。chuí yáng èr yuè yǐn zhū lóu,jiā jiā yàn xǐ lóu shàng tóu。
綦舄喧阗朝送酒,管弦嘈杂夜藏钩。qí xì xuān tián cháo sòng jiǔ,guǎn xián cáo zá yè cáng gōu。
繁弦急管夜初阑,惜花少女怨春残。fán xián jí guǎn yè chū lán,xī huā shǎo nǚ yuàn chūn cán。
桃花滟滟歌成血,兰炷漫漫火送寒。táo huā yàn yàn gē chéng xuè,lán zhù màn màn huǒ sòng hán。
晓风杨柳菖蒲浦,秋月梧桐金井栏。xiǎo fēng yáng liǔ chāng pú pǔ,qiū yuè wú tóng jīn jǐng lán。
秋月春花无断绝,门前郁李九回折。qiū yuè chūn huā wú duàn jué,mén qián yù lǐ jiǔ huí zhé。
愿作阳台雨后云,谁怜洛水风中雪。yuàn zuò yáng tái yǔ hòu yún,shuí lián luò shuǐ fēng zhōng xuě。
阳台洛水梦空长,那似倡家玳瑁床。yáng tái luò shuǐ mèng kōng zhǎng,nà shì chàng jiā dài mào chuáng。
选得东家佳姝妹,却延西第好儿郎。xuǎn dé dōng jiā jiā shū mèi,què yán xī dì hǎo ér láng。
织成锦席迷蝴蝶,种得青梧栖凤凰。zhī chéng jǐn xí mí hú dié,zhǒng dé qīng wú qī fèng huáng。
游人恋恋无穷已,踏遍江城春万里。yóu rén liàn liàn wú qióng yǐ,tà biàn jiāng chéng chūn wàn lǐ。
只解宾从集似云,那惜年光去如矢。zhǐ jiě bīn cóng jí shì yún,nà xī nián guāng qù rú shǐ。
花开花落迥生愁,郢树鄢云几度秋。huā kāi huā luò jiǒng shēng chóu,yǐng shù yān yún jǐ dù qiū。
霍氏功名成梦寐,梁王台馆空山丘。huò shì gōng míng chéng mèng mèi,liáng wáng tái guǎn kōng shān qiū。
荣枯翻复竟何言,昨宵弱水今昆仑。róng kū fān fù jìng hé yán,zuó xiāo ruò shuǐ jīn kūn lún。
无人更哭西州路,有雀还登翟氏门。wú rén gèng kū xī zhōu lù,yǒu què hái dēng dí shì mén。
汉恩何浅天何薄,百年冠带坐萧索。hàn ēn hé qiǎn tiān hé báo,bǎi nián guān dài zuò xiāo suǒ。
昔时嘘气成烟云,今朝失势委泥砾。xī shí xū qì chéng yān yún,jīn cháo shī shì wěi ní lì。
青娥皓齿嫁何人,金床玉几为谁作。qīng é hào chǐ jià hé rén,jīn chuáng yù jǐ wèi shuí zuò。
已矣哉,归去来。yǐ yǐ zāi,guī qù lái。
楚国非无宝,荆山空有哀。chǔ guó fēi wú bǎo,jīng shān kōng yǒu āi。
君看《白雪》、《阳春》调,千载还推作赋才。jūn kàn bái xuě yáng chūn diào,qiān zài hái tuī zuò fù cái。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

偶成示卫道人用前韵

袁宏道

丹垆成砌药成畦,枉把刀圭事犬鸡。dān lú chéng qì yào chéng qí,wǎng bǎ dāo guī shì quǎn jī。
料得此身虽暂毁,辟如土偶乍漂泥。liào dé cǐ shēn suī zàn huǐ,pì rú tǔ ǒu zhà piāo ní。
寒山宛尔称兄弟,庞叟随缘示女妻。hán shān wǎn ěr chēng xiōng dì,páng sǒu suí yuán shì nǚ qī。
未转枕来残梦了,晨光又动晓鸡啼。wèi zhuǎn zhěn lái cán mèng le,chén guāng yòu dòng xiǎo jī tí。

竹香

袁宏道

噀雨拖烟湿几丛,空阶十亩月玲珑。xùn yǔ tuō yān shī jǐ cóng,kōng jiē shí mǔ yuè líng lóng。
但凭一抺高寒气,洗尽千稍艳粉风。dàn píng yī mèi gāo hán qì,xǐ jǐn qiān shāo yàn fěn fēng。
深院鹤醒人去后,孤云僧老鼻观中。shēn yuàn hè xǐng rén qù hòu,gū yún sēng lǎo bí guān zhōng。
松花柏子差相得,才有微芬也不同。sōng huā bǎi zi chà xiāng dé,cái yǒu wēi fēn yě bù tóng。

竹香

袁宏道

削尽秾华是此君,碧栏银沼醉氤氲。xuē jǐn nóng huá shì cǐ jūn,bì lán yín zhǎo zuì yīn yūn。
全凭出格幽微韵,体出无声大古文。quán píng chū gé yōu wēi yùn,tǐ chū wú shēng dà gǔ wén。
定里只消风引月,梦来唯觉水依云。dìng lǐ zhǐ xiāo fēng yǐn yuè,mèng lái wéi jué shuǐ yī yún。
袜材写尽湖州派,清冷知他闻不闻。wà cái xiě jǐn hú zhōu pài,qīng lěng zhī tā wén bù wén。

喜小修至自燕

袁宏道

蓝衫脱却乍归乡,心了无官也不妨。lán shān tuō què zhà guī xiāng,xīn le wú guān yě bù fáng。
客过试开陈白酿,病馀聊服地黄汤。kè guò shì kāi chén bái niàng,bìng yú liáo fú dì huáng tāng。
谩追舌底新朝事,且觅山中旧睡方。mán zhuī shé dǐ xīn cháo shì,qiě mì shān zhōng jiù shuì fāng。
?取大觥与长管,一齐阑入少年场。pīn qǔ dà gōng yǔ zhǎng guǎn,yī qí lán rù shǎo nián chǎng。

碧鲜楼小集谈养生

袁宏道

浮荣历尽叹膏花,晓起方知鬓有华。fú róng lì jǐn tàn gāo huā,xiǎo qǐ fāng zhī bìn yǒu huá。
弘景道成矜曰日,乐天老去事丹砂。hóng jǐng dào chéng jīn yuē rì,lè tiān lǎo qù shì dān shā。
聊开小阁延方士,?取深闺锁夜叉。liáo kāi xiǎo gé yán fāng shì,pīn qǔ shēn guī suǒ yè chā。
云外须眉烟外语,一瓶相对社前茶。yún wài xū méi yān wài yǔ,yī píng xiāng duì shè qián chá。

偶成

袁宏道

白头学得一无成,倦即抛书饱即行。bái tóu xué dé yī wú chéng,juàn jí pāo shū bǎo jí xíng。
渐老始知穷本草,多闲方喜读渊明。jiàn lǎo shǐ zhī qióng běn cǎo,duō xián fāng xǐ dú yuān míng。
东家流水倾庄买,西角丛梢绕屋生。dōng jiā liú shuǐ qīng zhuāng mǎi,xī jiǎo cóng shāo rào wū shēng。
拟与乐天为近舍,借他歌板佐莺声。nǐ yǔ lè tiān wèi jìn shě,jiè tā gē bǎn zuǒ yīng shēng。

入德山舟中偕寒灰冷云雪照诸衲子及云影居士月中有述

袁宏道

一帆斜月堕澄川,似有人呼铁笛仙。yī fān xié yuè duò chéng chuān,shì yǒu rén hū tiě dí xiān。
老至青山为眷属,生来白社有因缘。lǎo zhì qīng shān wèi juàn shǔ,shēng lái bái shè yǒu yīn yuán。
幽探处处书成卷,净侣年年载满船。yōu tàn chù chù shū chéng juǎn,jìng lǚ nián nián zài mǎn chuán。
料得浮踪无定止,住如竿影去时烟。liào dé fú zōng wú dìng zhǐ,zhù rú gān yǐng qù shí yān。

龙君御载酒过德山见访一别十三年矣感念存没不觉悽然已复自笑举觥相乐遂大醉

袁宏道

十年一瞥意苍茫,话到青山且尽觞。shí nián yī piē yì cāng máng,huà dào qīng shān qiě jǐn shāng。
免与泡沤愁起灭,聊从烟水决行藏。miǎn yǔ pào ōu chóu qǐ miè,liáo cóng yān shuǐ jué xíng cáng。
闲吹玉笛翻新曲,醉倚天花入道场。xián chuī yù dí fān xīn qū,zuì yǐ tiān huā rù dào chǎng。
试去武陵溪上照,头毛白尽老萧郎。shì qù wǔ líng xī shàng zhào,tóu máo bái jǐn lǎo xiāo láng。

德山简刘宪使

袁宏道

碧渚苍烟分外奇,浪中丹雉影离离。bì zhǔ cāng yān fēn wài qí,làng zhōng dān zhì yǐng lí lí。
云开绝壁趋庭吏,溪尽春杯见戟枝。yún kāi jué bì qū tíng lì,xī jǐn chūn bēi jiàn jǐ zhī。
暇日山臞多对语,清时苗部也传诗。xiá rì shān qú duō duì yǔ,qīng shí miáo bù yě chuán shī。
南阳子骥今谁是,正好从君觅路岐。nán yáng zi jì jīn shuí shì,zhèng hǎo cóng jūn mì lù qí。

德山简刘宪使

袁宏道

龙潭秋水碧鳞鳞,好向桃源去问津。lóng tán qiū shuǐ bì lín lín,hǎo xiàng táo yuán qù wèn jīn。
云里高才如洞府,花间生齿类仙人。yún lǐ gāo cái rú dòng fǔ,huā jiān shēng chǐ lèi xiān rén。
嗟他善卷中同世,记取金刚是故邻。jiē tā shàn juǎn zhōng tóng shì,jì qǔ jīn gāng shì gù lín。
为语殿西三杜子,青莲今巳悟前身。wèi yǔ diàn xī sān dù zi,qīng lián jīn sì wù qián shēn。

别龙君超君御兄弟

袁宏道

青鞋不破武陵春,归去西风一面尘。qīng xié bù pò wǔ líng chūn,guī qù xī fēng yī miàn chén。
荷叶山头闻杜宇,桃花源上别秦人。hé yè shān tóu wén dù yǔ,táo huā yuán shàng bié qín rén。
深村稻熟泉当户,废苑茶香寺作邻。shēn cūn dào shú quán dāng hù,fèi yuàn chá xiāng sì zuò lín。
可是无花无地主,只缘无计得分身。kě shì wú huā wú dì zhǔ,zhǐ yuán wú jì dé fēn shēn。

托龙君超为觅仙源隐居诗以寄之

袁宏道

云石村中且卜庐,凭君为买一峰馀。yún shí cūn zhōng qiě bo lú,píng jūn wèi mǎi yī fēng yú。
全栽芝菊为疆界,尽写云岚入券书。quán zāi zhī jú wèi jiāng jiè,jǐn xiě yún lán rù quàn shū。
门对仙童浇药地,巷通毛女浣花渠。mén duì xiān tóng jiāo yào dì,xiàng tōng máo nǚ huàn huā qú。
闲中每爱天台去,好与刘晨闲屋居。xián zhōng měi ài tiān tái qù,hǎo yǔ liú chén xián wū jū。

筼筜谷七夕露坐

袁宏道

山亭漠漠冷秋烟,只在悬藤古石边。shān tíng mò mò lěng qiū yān,zhǐ zài xuán téng gǔ shí biān。
眼里何曾离好竹,耳中恰似有鸣泉。yǎn lǐ hé céng lí hǎo zhú,ěr zhōng qià shì yǒu míng quán。
稍开僻径通斜月,坐看明河忆去年。shāo kāi pì jìng tōng xié yuè,zuò kàn míng hé yì qù nián。
巴水正长天正阔,绿杨门外有酤船。bā shuǐ zhèng zhǎng tiān zhèng kuò,lǜ yáng mén wài yǒu gū chuán。

送唐尧胤北上

袁宏道

苍颜白发竟何成,醉里酣歌指帝京。cāng yán bái fā jìng hé chéng,zuì lǐ hān gē zhǐ dì jīng。
喜与中郎分姓字,羞从桃简觅公卿。xǐ yǔ zhōng láng fēn xìng zì,xiū cóng táo jiǎn mì gōng qīng。
健鹰每欲辞韝去,俊马唯须带骨行。jiàn yīng měi yù cí gōu qù,jùn mǎ wéi xū dài gǔ xíng。
君过酒人垆上看,荆高到底气如生。jūn guò jiǔ rén lú shàng kàn,jīng gāo dào dǐ qì rú shēng。

送罗服卿还夷陵兼柬陶孝若年兄

袁宏道

缸花吐尽醁杯重,惜别绵绵话晓钟。gāng huā tǔ jǐn lù bēi zhòng,xī bié mián mián huà xiǎo zhōng。
双髻奚奴肩绣裛,一鞭骢马出芙蓉。shuāng jì xī nú jiān xiù yì,yī biān cōng mǎ chū fú róng。
但知作叙干皇甫,未觉笼须笑士龙。dàn zhī zuò xù gàn huáng fǔ,wèi jué lóng xū xiào shì lóng。
寄语欧公门下士,青鞋将过紫芝峰。jì yǔ ōu gōng mén xià shì,qīng xié jiāng guò zǐ zhī fēng。