古诗词

长安秋月夜

袁宏道

长安城中秋月明,六街九陌无纤尘。zhǎng ān chéng zhōng qiū yuè míng,liù jiē jiǔ mò wú xiān chén。
先入楼台喧戚里,次经池馆趁游人。xiān rù lóu tái xuān qī lǐ,cì jīng chí guǎn chèn yóu rén。
游人宛转无穷已,千门万户秋如水。yóu rén wǎn zhuǎn wú qióng yǐ,qiān mén wàn hù qiū rú shuǐ。
处处笙歌玉树傍,家家箫管澄湖里。chù chù shēng gē yù shù bàng,jiā jiā xiāo guǎn chéng hú lǐ。
汉家天子幸平阳,金蛾宝炬列成行。hàn jiā tiān zi xìng píng yáng,jīn é bǎo jù liè chéng xíng。
吹箫蹋鼓留天女,斫玉烧金煮凤凰。chuī xiāo tà gǔ liú tiān nǚ,zhuó yù shāo jīn zhǔ fèng huáng。
才子后庭竞度曲,念奴别馆伴诸郎。cái zi hòu tíng jìng dù qū,niàn nú bié guǎn bàn zhū láng。
铜龙轧轧乌啼早,金屋沉沉秋漏长。tóng lóng yà yà wū tí zǎo,jīn wū chén chén qiū lòu zhǎng。
秋漏渐深歌渐阑,感此如何不倚栏。qiū lòu jiàn shēn gē jiàn lán,gǎn cǐ rú hé bù yǐ lán。
愿得长侍君王宠,愿得长随玉辇看。yuàn dé zhǎng shì jūn wáng chǒng,yuàn dé zhǎng suí yù niǎn kàn。
又愿君心如月皎,那知妾貌比花老。yòu yuàn jūn xīn rú yuè jiǎo,nà zhī qiè mào bǐ huā lǎo。
玉碗难收覆地流,东风不著断根草。yù wǎn nán shōu fù dì liú,dōng fēng bù zhù duàn gēn cǎo。
可怜今夜长信殿,含酸饮泣悲团扇。kě lián jīn yè zhǎng xìn diàn,hán suān yǐn qì bēi tuán shàn。
未买相如学阿娇,难将赤凤比飞燕。wèi mǎi xiāng rú xué ā jiāo,nán jiāng chì fèng bǐ fēi yàn。
香销金鸭妾自烧,泪破红绡君不见。xiāng xiāo jīn yā qiè zì shāo,lèi pò hóng xiāo jūn bù jiàn。
十回看月九回颦,手把轻纨绕月行。shí huí kàn yuè jiǔ huí pín,shǒu bǎ qīng wán rào yuè xíng。
盘花蜀锦伤心色,子夜吴歌断肠声。pán huā shǔ jǐn shāng xīn sè,zi yè wú gē duàn cháng shēng。
红闺紫塞三秋恨,碣石潇湘万里情。hóng guī zǐ sāi sān qiū hèn,jié shí xiāo xiāng wàn lǐ qíng。
年年先向离人满,岁岁还依愁处生。nián nián xiān xiàng lí rén mǎn,suì suì hái yī chóu chù shēng。
年年岁岁秋自好,独怜娇黛无人扫。nián nián suì suì qiū zì hǎo,dú lián jiāo dài wú rén sǎo。
未有容颜斗月华,自分弃掷同秋草。wèi yǒu róng yán dòu yuè huá,zì fēn qì zhì tóng qiū cǎo。
桂魄有恨不长圆,嫦娥无药应先老。guì pò yǒu hèn bù zhǎng yuán,cháng é wú yào yīng xiān lǎo。
愿得秋光守翠帏,愿随流景送君衣。yuàn dé qiū guāng shǒu cuì wéi,yuàn suí liú jǐng sòng jūn yī。
与君并蒂原并吐,与君双凤不双飞。yǔ jūn bìng dì yuán bìng tǔ,yǔ jūn shuāng fèng bù shuāng fēi。
江南荡子无消息,龙城征成几时归。jiāng nán dàng zi wú xiāo xī,lóng chéng zhēng chéng jǐ shí guī。
胡风刁斗愁闻雁,闺月帘栊懒上机。hú fēng diāo dòu chóu wén yàn,guī yuè lián lóng lǎn shàng jī。
亦有当垆敛青娥,授色留宾态转多。yì yǒu dāng lú liǎn qīng é,shòu sè liú bīn tài zhuǎn duō。
双燕有雏辞社去,孤鸳无偶奈秋何。shuāng yàn yǒu chú cí shè qù,gū yuān wú ǒu nài qiū hé。
已见回文传锦字,更闻尺素托流波。yǐ jiàn huí wén chuán jǐn zì,gèng wén chǐ sù tuō liú bō。
不道人间恨洛浦,定知天上隔银河。bù dào rén jiān hèn luò pǔ,dìng zhī tiān shàng gé yín hé。
愁来白帢连巾温,泣罢青衫挟瑟歌。chóu lái bái qià lián jīn wēn,qì bà qīng shān xié sè gē。
歌已阕,月西倾,一年看,一度新。gē yǐ què,yuè xī qīng,yī nián kàn,yī dù xīn。
汉武秦皇消不得,却寻方士学仙人。hàn wǔ qín huáng xiāo bù dé,què xún fāng shì xué xiān rén。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

元夕度门出宫中月饼同赋

袁宏道

曾是金娥印得成,留将旧样说阴晴。céng shì jīn é yìn dé chéng,liú jiāng jiù yàng shuō yīn qíng。
等闲放出中秋月,并与春灯一夜明。děng xián fàng chū zhōng qiū yuè,bìng yǔ chūn dēng yī yè míng。

食笋时方正月

袁宏道

鲜甘最与素盘宜,羞杀莴苣与露葵。xiān gān zuì yǔ sù pán yí,xiū shā wō jù yǔ lù kuí。
野腹虽馋下箸缓,疑他名字叫龙儿。yě fù suī chán xià zhù huǎn,yí tā míng zì jiào lóng ér。

食笋时方正月

袁宏道

縠水温风解冻时,家家馔得雪玻璃。hú shuǐ wēn fēng jiě dòng shí,jiā jiā zhuàn dé xuě bō lí。
凭将野意酬君子,饱食西窗读楚辞。píng jiāng yě yì chóu jūn zi,bǎo shí xī chuāng dú chǔ cí。

食笋时方正月

袁宏道

才呼痛快忽伤唇,积玉堆霜止一巡。cái hū tòng kuài hū shāng chún,jī yù duī shuāng zhǐ yī xún。
便与唤名西施腕,较他舌乳更清新。biàn yǔ huàn míng xī shī wàn,jiào tā shé rǔ gèng qīng xīn。

食笋时方正月

袁宏道

娇年那得逼人清,雪骨云肌已十成。jiāo nián nà dé bī rén qīng,xuě gǔ yún jī yǐ shí chéng。
枝色与香皆第一,蔬经头上拟题卿。zhī sè yǔ xiāng jiē dì yī,shū jīng tóu shàng nǐ tí qīng。

食笋时方正月

袁宏道

族类丛生楚水滨,前身未嫁湘夫人。zú lèi cóng shēng chǔ shuǐ bīn,qián shēn wèi jià xiāng fū rén。
请君试搅残箨上,也有斑斑泪点频。qǐng jūn shì jiǎo cán tuò shàng,yě yǒu bān bān lèi diǎn pín。

食笋时方正月

袁宏道

苦将墨派染龙孙,只写潇潇个字繁。kǔ jiāng mò pài rǎn lóng sūn,zhǐ xiě xiāo xiāo gè zì fán。
寄语湖州文与可,袜林争似买盘飧。jì yǔ hú zhōu wén yǔ kě,wà lín zhēng shì mǎi pán sūn。

食笋时方正月

袁宏道

曾踏山阴雨后春,猫头花笋贱如薪。céng tà shān yīn yǔ hòu chūn,māo tóu huā sǔn jiàn rú xīn。
陶家只栋破塘买,一日常番两替人。táo jiā zhǐ dòng pò táng mǎi,yī rì cháng fān liǎng tì rén。

侍家大人游太和发郡城偕游者僧宝方冷云尹生也

袁宏道

戴将头发入禅关,长得闲时也畏闲。dài jiāng tóu fā rù chán guān,zhǎng dé xián shí yě wèi xián。
从此野人功课定,一年须上两番山。cóng cǐ yě rén gōng kè dìng,yī nián xū shàng liǎng fān shān。

侍家大人游太和发郡城偕游者僧宝方冷云尹生也

袁宏道

全家都爱踏云烟,过去青山香火缘。quán jiā dōu ài tà yún yān,guò qù qīng shān xiāng huǒ yuán。
扶著白头拜真武,被人呼户地行仙。fú zhù bái tóu bài zhēn wǔ,bèi rén hū hù dì xíng xiān。

侍家大人游太和发郡城偕游者僧宝方冷云尹生也

袁宏道

朝衣叠却系乌藤,白石青岩取次登。cháo yī dié què xì wū téng,bái shí qīng yán qǔ cì dēng。
识得袁家装束别,红旌队里一骑僧。shí dé yuán jiā zhuāng shù bié,hóng jīng duì lǐ yī qí sēng。

习家池

袁宏道

一庭幽碧锁岚烟,旋着春茶试乳泉。yī tíng yōu bì suǒ lán yān,xuán zhe chūn chá shì rǔ quán。
想得当时醉山简,面容如赭影颓颠。xiǎng dé dāng shí zuì shān jiǎn,miàn róng rú zhě yǐng tuí diān。

大堤女

袁宏道

文窗斜对木香篱,胡粉薄施细作眉。wén chuāng xié duì mù xiāng lí,hú fěn báo shī xì zuò méi。
贪向墙头看车马,不知裙著刺花儿。tān xiàng qiáng tóu kàn chē mǎ,bù zhī qún zhù cì huā ér。

题紫霄太子岩

袁宏道

多少真官学大还,只将白雪换赪颜。duō shǎo zhēn guān xué dà hái,zhǐ jiāng bái xuě huàn chēng yán。
争如净饭真王子,巢顶穿芽大雪山。zhēng rú jìng fàn zhēn wáng zi,cháo dǐng chuān yá dà xuě shān。

七星岩

袁宏道

红霞一抹雾千重,石骨如斑翠点浓。hóng xiá yī mǒ wù qiān zhòng,shí gǔ rú bān cuì diǎn nóng。
何事丹砂炊不转,诸仙长爇灶门峰。hé shì dān shā chuī bù zhuǎn,zhū xiān zhǎng ruò zào mén fēng。