古诗词

夏日刘元定邀同顾升伯沈仲润李长卿丘长孺集城西荷亭是日热甚得暴雨乃解

袁宏道

火龙吐燄烧青槐,繁鳞挟日战雌雷。huǒ lóng tǔ yàn shāo qīng huái,fán lín xié rì zhàn cí léi。
黑云蟠墨湿崔嵬,雨头未展风脚回。hēi yún pán mò shī cuī wéi,yǔ tóu wèi zhǎn fēng jiǎo huí。
羊角直上旋飞灰,鸣阶稀点大如杯。yáng jiǎo zhí shàng xuán fēi huī,míng jiē xī diǎn dà rú bēi。
泼天猛溜破枯苔,千荷叶翻净绿颓。pō tiān měng liū pò kū tái,qiān hé yè fān jìng lǜ tuí。
跳珠排沫纷喧豗,飞瀑出厓车啮街。tiào zhū pái mò fēn xuān huī,fēi pù chū yá chē niè jiē。
髯虬十,部影䰄,鳞甲鏦刃相摩推。rán qiú shí,bù yǐng sāi,lín jiǎ cōng rèn xiāng mó tuī。
匿床抱柱走童孩,舌腭虽张耳不谐。nì chuáng bào zhù zǒu tóng hái,shé è suī zhāng ěr bù xié。
破屏障身肌粟堆,半臂未到声频催。pò píng zhàng shēn jī sù duī,bàn bì wèi dào shēng pín cuī。
高堂虚冷无馀埃,蝇冻不飞栖梁煤。gāo táng xū lěng wú yú āi,yíng dòng bù fēi qī liáng méi。
平头次第陈罂罍,黑岑牟进羯鼓开。píng tóu cì dì chén yīng léi,hēi cén móu jìn jié gǔ kāi。
胡粉假姬上场米,宫纱浅袖雀头钗。hú fěn jiǎ jī shàng chǎng mǐ,gōng shā qiǎn xiù què tóu chāi。
当筵一笑红玫瑰,莲花过酒香流腮。dāng yán yī xiào hóng méi guī,lián huā guò jiǔ xiāng liú sāi。
错觥沓筹迭排诙,馀枝滴沥落生梅,门外青波没马台。cuò gōng dá chóu dié pái huī,yú zhī dī lì luò shēng méi,mén wài qīng bō méi mǎ tái。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

饮方渭津斋中

袁宏道

山斋多快事,弹棋角杯斝。shān zhāi duō kuài shì,dàn qí jiǎo bēi jiǎ。
卫水啮墙流,瓶中鬼帆泻。wèi shuǐ niè qiáng liú,píng zhōng guǐ fān xiè。
鱼鹰窥笔床,溪花乱枰马。yú yīng kuī bǐ chuáng,xī huā luàn píng mǎ。
开帘触新韵,高吟对梧槚。kāi lián chù xīn yùn,gāo yín duì wú jiǎ。

避俗

袁宏道

一朝见俗子,三日面生尘。yī cháo jiàn sú zi,sān rì miàn shēng chén。
所以薰修客,长年如畏人。suǒ yǐ xūn xiū kè,zhǎng nián rú wèi rén。
买丝绣高士,栽松作比邻。mǎi sī xiù gāo shì,zāi sōng zuò bǐ lín。
不有沧溟水,马得横海鳞。bù yǒu cāng míng shuǐ,mǎ dé héng hǎi lín。

送峨嵋僧清源时源请有檀香佛刻镂甚精

袁宏道

师从峨嵋来,往返经几宿。shī cóng é méi lái,wǎng fǎn jīng jǐ sù。
兹山闻最高,几许到天竺。zī shān wén zuì gāo,jǐ xǔ dào tiān zhú。
师行遍天下,无乃是神足。shī xíng biàn tiān xià,wú nǎi shì shén zú。
竦身入梵宫,镂此旃檀佛。sǒng shēn rù fàn gōng,lòu cǐ zhān tán fú。

黄梁祠

袁宏道

八番邯郸道,半世卢生枕。bā fān hán dān dào,bàn shì lú shēng zhěn。
滚滚枕中人,渴名如渴饮。gǔn gǔn zhěn zhōng rén,kě míng rú kě yǐn。
羲皇北窗下,所乐唯甘寝。xī huáng běi chuāng xià,suǒ lè wéi gān qǐn。
只恐纷竞多,敝坏我席衽。zhǐ kǒng fēn jìng duō,bì huài wǒ xí rèn。

可道人影赞

袁宏道

生既将不来,灭岂将得去。shēng jì jiāng bù lái,miè qǐ jiāng dé qù。
欲识师真身,问取阶前树。yù shí shī zhēn shēn,wèn qǔ jiē qián shù。
手中枯木枝,脚下芒草屦。shǒu zhōng kū mù zhī,jiǎo xià máng cǎo jù。
面皱而神清,是师苦心处。miàn zhòu ér shén qīng,shì shī kǔ xīn chù。

白鹿泉

袁宏道

方池一尺馀,池复深无几。fāng chí yī chǐ yú,chí fù shēn wú jǐ。
一双金鲫鱼,旷若游海底。yī shuāng jīn jì yú,kuàng ruò yóu hǎi dǐ。
小骨冻秋云,波面香石髓。xiǎo gǔ dòng qiū yún,bō miàn xiāng shí suǐ。
但论活不活,安问浅深水。dàn lùn huó bù huó,ān wèn qiǎn shēn shuǐ。

戏题飞来峰

袁宏道

试问飞来峰,未飞在何处。shì wèn fēi lái fēng,wèi fēi zài hé chù。
人世多少尘,何事不飞去。rén shì duō shǎo chén,hé shì bù fēi qù。
高古而鲜妍,杨雄不能赋。gāo gǔ ér xiān yán,yáng xióng bù néng fù。

戏题飞来峰

袁宏道

白玉簇其巅,青莲借其色。bái yù cù qí diān,qīng lián jiè qí sè。
唯有虚空心,一片描不得。wéi yǒu xū kōng xīn,yī piàn miáo bù dé。
平生梅道人,丹青如不识。píng shēng méi dào rén,dān qīng rú bù shí。

感兴

袁宏道

白日不可晚,黄金不可为。bái rì bù kě wǎn,huáng jīn bù kě wèi。
夙心探玄理,幽与白云期。sù xīn tàn xuán lǐ,yōu yǔ bái yún qī。
众芳经春歇,秋草过时萎。zhòng fāng jīng chūn xiē,qiū cǎo guò shí wēi。
富贵非所欲,经丘以为师。fù guì fēi suǒ yù,jīng qiū yǐ wèi shī。

感兴

袁宏道

贪夫竞荣利,不顾头上霜。tān fū jìng róng lì,bù gù tóu shàng shuāng。
书生谈不朽,眉宇争昂昂。shū shēng tán bù xiǔ,méi yǔ zhēng áng áng。
生前秦项鹿,死后臧谷羊。shēng qián qín xiàng lù,sǐ hòu zāng gǔ yáng。
所以逍遥叟,栖志沉墨乡。suǒ yǐ xiāo yáo sǒu,qī zhì chén mò xiāng。

感兴

袁宏道

道逢一古叟,开唇论紫朱。dào féng yī gǔ sǒu,kāi chún lùn zǐ zhū。
方上而锐下,将无是鲁儒。fāng shàng ér ruì xià,jiāng wú shì lǔ rú。
鲁国有微言,儒者窃其肤。lǔ guó yǒu wēi yán,rú zhě qiè qí fū。
家家飨五城,谁辨鱼目珠。jiā jiā xiǎng wǔ chéng,shuí biàn yú mù zhū。

感兴

袁宏道

俗尘近不得,远之亦为弋。sú chén jìn bù dé,yuǎn zhī yì wèi yì。
扰扰色界里,具足清净人。rǎo rǎo sè jiè lǐ,jù zú qīng jìng rén。
何边超梦幻,无法过贪嗔。hé biān chāo mèng huàn,wú fǎ guò tān chēn。
曹丘一滴水,自然智慧津。cáo qiū yī dī shuǐ,zì rán zhì huì jīn。

叹镜

袁宏道

湖州镜子开生练,昨日红颜今皱面。hú zhōu jìng zi kāi shēng liàn,zuó rì hóng yán jīn zhòu miàn。
只道镜子不长情,谁知我面时时变。zhǐ dào jìng zi bù zhǎng qíng,shuí zhī wǒ miàn shí shí biàn。
背文回合双蛟戏,千钟粟锦藏鸳翅。bèi wén huí hé shuāng jiāo xì,qiān zhōng sù jǐn cáng yuān chì。
阔眼方鼻浅翠纹,古籀盘屈乌银字。kuò yǎn fāng bí qiǎn cuì wén,gǔ zhòu pán qū wū yín zì。
拂拭旋生缕缕烟,摩挲喜得重重翠。fú shì xuán shēng lǚ lǚ yān,mó sā xǐ dé zhòng zhòng cuì。
古往今来半尺铜,人间多少伤心泪。gǔ wǎng jīn lái bàn chǐ tóng,rén jiān duō shǎo shāng xīn lèi。

东阿道中晚望

袁宏道

东风吹绽红亭树,独上高原愁日暮。dōng fēng chuī zhàn hóng tíng shù,dú shàng gāo yuán chóu rì mù。
可怜骊马啼下尘,吹作游人眼中雾。kě lián lí mǎ tí xià chén,chuī zuò yóu rén yǎn zhōng wù。
青山渐高日渐低,荒园冻雀一声啼。qīng shān jiàn gāo rì jiàn dī,huāng yuán dòng què yī shēng tí。
三归台畔古碑没,项羽坟头石马嘶。sān guī tái pàn gǔ bēi méi,xiàng yǔ fén tóu shí mǎ sī。

少王郎为王幼度作

袁宏道

寒气如山压霜重,珠阁银金连晓动。hán qì rú shān yā shuāng zhòng,zhū gé yín jīn lián xiǎo dòng。
吹笙十五少王郎,手搦青梧拴彩凤。chuī shēng shí wǔ shǎo wáng láng,shǒu nuò qīng wú shuān cǎi fèng。
秃衫浅揖无宾主,满握青烟喷白麈。tū shān qiǎn yī wú bīn zhǔ,mǎn wò qīng yān pēn bái zhǔ。
金炉霍霍狮子鸣,腻烛双双芙蓉吐。jīn lú huò huò shī zi míng,nì zhú shuāng shuāng fú róng tǔ。
乳花如雪滴春香,百刻无多情则长。rǔ huā rú xuě dī chūn xiāng,bǎi kè wú duō qíng zé zhǎng。
西施入越夷光死,鹦鹉无魂鸳断肠。xī shī rù yuè yí guāng sǐ,yīng wǔ wú hún yuān duàn cháng。
丽娃宫里苔三尺,旋拂遗綦嗅蚕迹。lì wá gōng lǐ tái sān chǐ,xuán fú yí qí xiù cán jì。
古井晶莹恼杀人,梦里行云谁到席。gǔ jǐng jīng yíng nǎo shā rén,mèng lǐ xíng yún shuí dào xí。