古诗词

万寿寺观文皇旧钟

袁宏道

先皇举手移天毂,无冠少师鬓发秃。xiān huáng jǔ shǒu yí tiān gǔ,wú guān shǎo shī bìn fā tū。
已将周孔一齐州,更假释梵庇冥族。yǐ jiāng zhōu kǒng yī qí zhōu,gèng jiǎ shì fàn bì míng zú。
锤沙画蜡十许年,冶出洪钟二千斛。chuí shā huà là shí xǔ nián,yě chū hóng zhōng èr qiān hú。
光如寒涧腻如肌,贝叶灵文满胸腹。guāng rú hán jiàn nì rú jī,bèi yè líng wén mǎn xiōng fù。
字画生动笔简古,矫若游龙与翔鹄。zì huà shēng dòng bǐ jiǎn gǔ,jiǎo ruò yóu lóng yǔ xiáng gǔ。
外书佛母万真言,内写杂花八十轴。wài shū fú mǔ wàn zhēn yán,nèi xiě zá huā bā shí zhóu。
金刚般若七千字,几叶钟唇填不足。jīn gāng bān ruò qī qiān zì,jǐ yè zhōng chún tián bù zú。
南山伐尽觅悬椎,诸葛庙前刈古木。nán shān fá jǐn mì xuán chuí,zhū gé miào qián yì gǔ mù。
震开善法忉利宫,撼穷铁网莲花狱。zhèn kāi shàn fǎ dāo lì gōng,hàn qióng tiě wǎng lián huā yù。
鼎湖龙去几春秋,二百二回宫树绿。dǐng hú lóng qù jǐ chūn qiū,èr bǎi èr huí gōng shù lǜ。
蒸云炙日卧九朝,监寺优官谁敢触。zhēng yún zhì rì wò jiǔ cháo,jiān sì yōu guān shuí gǎn chù。
大材无用且沉声,吠蚓啼虫满山谷。dà cái wú yòng qiě chén shēng,fèi yǐn tí chóng mǎn shān gǔ。
今皇好古录断沟,琬琰天球充黄屋。jīn huáng hǎo gǔ lù duàn gōu,wǎn yǎn tiān qiú chōng huáng wū。
十龙不惜出禁林,万牛回首移山麓。shí lóng bù xī chū jìn lín,wàn niú huí shǒu yí shān lù。
沧海老霆行旧令,洛阳遗耇开新目。cāng hǎi lǎo tíng xíng jiù lìng,luò yáng yí gǒu kāi xīn mù。
西山但觉神奸潜,易水不闻金人哭。xī shān dàn jué shén jiān qián,yì shuǐ bù wén jīn rén kū。
道旁观者肩相摩,车骑数月犹驰逐。dào páng guān zhě jiān xiāng mó,chē qí shù yuè yóu chí zhú。
翠色苍寒欲映人,当时良匠岂天竺。cuì sè cāng hán yù yìng rén,dāng shí liáng jiàng qǐ tiān zhú。
万事粗疏谁不然,今人不堪为隶仆。wàn shì cū shū shuí bù rán,jīn rén bù kān wèi lì pū。
兴悲运慈又一朝,万鬼如闻离械梏。xīng bēi yùn cí yòu yī cháo,wàn guǐ rú wén lí xiè gù。
几时谏鼓似钟悬,尽拔苍生出沟渎。jǐ shí jiàn gǔ shì zhōng xuán,jǐn bá cāng shēng chū gōu dú。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

答江进之别诗

袁宏道

横将一尺素,写出消魂别。héng jiāng yī chǐ sù,xiě chū xiāo hún bié。
泪深笔波红,情苦绢文裂。lèi shēn bǐ bō hóng,qíng kǔ juàn wén liè。
事君才两载,相期砺高节。shì jūn cái liǎng zài,xiāng qī lì gāo jié。
有过必直陈,无忧不共切。yǒu guò bì zhí chén,wú yōu bù gòng qiè。
密意臭兰旃,奇谈飞金屑。mì yì chòu lán zhān,qí tán fēi jīn xiè。
案牍与文史,一一相商决。àn dú yǔ wén shǐ,yī yī xiāng shāng jué。
对客语如绵,当机锋似铁。duì kè yǔ rú mián,dāng jī fēng shì tiě。
喜怒性情真,缓急肝肠热。xǐ nù xìng qíng zhēn,huǎn jí gān cháng rè。
所以小修言,江郎吴令杰。suǒ yǐ xiǎo xiū yán,jiāng láng wú lìng jié。
官虽暂时离,交岂中道辍。guān suī zàn shí lí,jiāo qǐ zhōng dào chuò。
古井绝回波,深山无化雪。gǔ jǐng jué huí bō,shēn shān wú huà xuě。

别江郎

袁宏道

江郎貌奇崛,文字多古质。jiāng láng mào qí jué,wén zì duō gǔ zhì。
十三读父书,十五梦先笔。shí sān dú fù shū,shí wǔ mèng xiān bǐ。
父母怜爱之,保护常在膝。fù mǔ lián ài zhī,bǎo hù cháng zài xī。
何不从我游,扁舟访二室。hé bù cóng wǒ yóu,biǎn zhōu fǎng èr shì。

雪夜感怀同黄道元作

袁宏道

孤馆寂无人,童仆三两辈。gū guǎn jì wú rén,tóng pū sān liǎng bèi。
白势压山来,云冷天憔悴。bái shì yā shān lái,yún lěng tiān qiáo cuì。
灯寒字欲青,炉死灰相对。dēng hán zì yù qīng,lú sǐ huī xiāng duì。
流火掣空飞,错落如星碎。liú huǒ chè kōng fēi,cuò luò rú xīng suì。
可惜行乐场,都被微官碍。kě xī xíng lè chǎng,dōu bèi wēi guān ài。
歌喉络飞蛛,谁家佳姊妹。gē hóu luò fēi zhū,shuí jiā jiā zǐ mèi。

别黄道元信笔题扇上

袁宏道

千里负空囊,蹇足投吴令。qiān lǐ fù kōng náng,jiǎn zú tóu wú lìng。
客子既数奇,主人复善病。kè zi jì shù qí,zhǔ rén fù shàn bìng。
薄俗异临邛,好事乏程郑。báo sú yì lín qióng,hǎo shì fá chéng zhèng。
逆居垂半载,无化知名姓。nì jū chuí bàn zài,wú huà zhī míng xìng。
乞饭随白足,佣经皈大圣。qǐ fàn suí bái zú,yōng jīng guī dà shèng。
未免无鱼歌,能不驯龙性。wèi miǎn wú yú gē,néng bù xùn lóng xìng。
贫者士之常,达岂文章命。pín zhě shì zhī cháng,dá qǐ wén zhāng mìng。
舌在即王侯,文成之歌咏。shé zài jí wáng hóu,wén chéng zhī gē yǒng。
去矣莫徘徊,无官谁相敬。qù yǐ mò pái huái,wú guān shuí xiāng jìng。

艳歌

袁宏道

鹊尾唾兰烟,灰冷烟不灭。què wěi tuò lán yān,huī lěng yān bù miè。
东风多少愁,吹落谢豹血。dōng fēng duō shǎo chóu,chuī luò xiè bào xuè。
郎寄鲳鱼子,妾寄西施舌。láng jì chāng yú zi,qiè jì xī shī shé。
花开不待人,青春忍相别。huā kāi bù dài rén,qīng chūn rěn xiāng bié。

仲春十八日宿上天竺

袁宏道

三步一号呼,十步一礼拜。sān bù yī hào hū,shí bù yī lǐ bài。
万人齐仰瞻,菩萨今何在。wàn rén qí yǎng zhān,pú sà jīn hé zài。
欲寻真大士,当入众生界。yù xún zhēn dà shì,dāng rù zhòng shēng jiè。
试观海潮音,不离浙江外。shì guān hǎi cháo yīn,bù lí zhè jiāng wài。

仲春十八日宿上天竺

袁宏道

若以色见我,是人行邪道。ruò yǐ sè jiàn wǒ,shì rén xíng xié dào。
饶他紫金身,只是泥与草。ráo tā zǐ jīn shēn,zhǐ shì ní yǔ cǎo。
朝来白照面,三十二种好。cháo lái bái zhào miàn,sān shí èr zhǒng hǎo。
终日忙波波,忘却自家宝。zhōng rì máng bō bō,wàng què zì jiā bǎo。

山阴道

袁宏道

钱塘艳若花,山阴芊如草。qián táng yàn ruò huā,shān yīn qiān rú cǎo。
六朝以上人,不闻西湖好。liù cháo yǐ shàng rén,bù wén xī hú hǎo。
平生王献之,酷爱山阴道。píng shēng wáng xiàn zhī,kù ài shān yīn dào。
彼此俱清奇,输他得名早。bǐ cǐ jù qīng qí,shū tā dé míng zǎo。

雾中望山

袁宏道

雾是酲山酒,雾重山如醉。wù shì chéng shān jiǔ,wù zhòng shān rú zuì。
登高气不清,万象争规避。dēng gāo qì bù qīng,wàn xiàng zhēng guī bì。
日无光而毛,天不昏而睡。rì wú guāng ér máo,tiān bù hūn ér shuì。
云影叠飞沙,风花洒空泪。yún yǐng dié fēi shā,fēng huā sǎ kōng lèi。

贺家池

袁宏道

昔闻八百里,今来八百亩。xī wén bā bǎi lǐ,jīn lái bā bǎi mǔ。
为问袁阿宏,何如贺监不。wèi wèn yuán ā hóng,hé rú hè jiān bù。
黄冠吾愿学,其如多八口。huáng guān wú yuàn xué,qí rú duō bā kǒu。
形体作仆奴,礼法成枷钮。xíng tǐ zuò pū nú,lǐ fǎ chéng jiā niǔ。
幸尔略知识,效颦辞五斗。xìng ěr lüè zhī shí,xiào pín cí wǔ dòu。
强作舒眉诗,学饮宽肠酒。qiáng zuò shū méi shī,xué yǐn kuān cháng jiǔ。
所以不脱然,为身非我有。suǒ yǐ bù tuō rán,wèi shēn fēi wǒ yǒu。
恩爱毒其躬,父母掣其肘。ēn ài dú qí gōng,fù mǔ chè qí zhǒu。
未免愧古人,青山空矫首。wèi miǎn kuì gǔ rén,qīng shān kōng jiǎo shǒu。

禹穴

袁宏道

窆石立如人,鼻穿腰半折。biǎn shí lì rú rén,bí chuān yāo bàn zhé。
不看碑头字,那知是禹穴。bù kàn bēi tóu zì,nà zhī shì yǔ xué。
栏楯半摧残,古文尽磨灭。lán dùn bàn cuī cán,gǔ wén jǐn mó miè。
山高仰瘦容,松老添孙鬣。shān gāo yǎng shòu róng,sōng lǎo tiān sūn liè。
古屋闭狐妖,香台蹲豹迹。gǔ wū bì hú yāo,xiāng tái dūn bào jì。

第一泄

袁宏道

踏人肩而行,次第乃得过。tà rén jiān ér xíng,cì dì nǎi dé guò。
射眼风丝飞,置足山毛破。shè yǎn fēng sī fēi,zhì zú shān máo pò。
局身缒草移,定踹盘泥坐。jú shēn zhuì cǎo yí,dìng chuài pán ní zuò。
五水势高低,千峰身顿挫。wǔ shuǐ shì gāo dī,qiān fēng shēn dùn cuò。
路荒雨气腥,树老班皮裹。lù huāng yǔ qì xīng,shù lǎo bān pí guǒ。
度岭羡猿轻,投崖愁虎饿。dù lǐng xiàn yuán qīng,tóu yá chóu hǔ è。
常恐决性命,归来始相贺。cháng kǒng jué xìng mìng,guī lái shǐ xiāng hè。

志别种山阁作

袁宏道

楚国一段云,落地无根蒂。chǔ guó yī duàn yún,luò dì wú gēn dì。
偶尔置膻风,吹作尘霾气。ǒu ěr zhì shān fēng,chuī zuò chén mái qì。
道逢三鹓雏,衔我入云际。dào féng sān yuān chú,xián wǒ rù yún jì。
携手上仙山,长啸起天寐。xié shǒu shàng xiān shān,zhǎng xiào qǐ tiān mèi。
苍竿画古云,踏破春峦翠。cāng gān huà gǔ yún,tà pò chūn luán cuì。
迂谷访长眉,空山顿龙辔。yū gǔ fǎng zhǎng méi,kōng shān dùn lóng pèi。
胥潮隔湘祠,路满一鹏翅。xū cháo gé xiāng cí,lù mǎn yī péng chì。
天长吴楚波,羁影入遥睇。tiān zhǎng wú chǔ bō,jī yǐng rù yáo dì。
知心如冰焰,前程若神谜。zhī xīn rú bīng yàn,qián chéng ruò shén mí。
君看露上枝,无心也垂泪。jūn kàn lù shàng zhī,wú xīn yě chuí lèi。

湘湖

袁宏道

而我游湘湖,恰值湖水小。ér wǒ yóu xiāng hú,qià zhí hú shuǐ xiǎo。
湘湖旧有名,敢道湖不好。xiāng hú jiù yǒu míng,gǎn dào hú bù hǎo。
辟彼如花人,必须眉黛姣。pì bǐ rú huā rén,bì xū méi dài jiāo。
一旦决洪流,山宁不枯老。yī dàn jué hóng liú,shān níng bù kū lǎo。
白鲤曝腮鳞,渔刀蔽深草。bái lǐ pù sāi lín,yú dāo bì shēn cǎo。
水少已不堪,何况酒更少。shuǐ shǎo yǐ bù kān,hé kuàng jiǔ gèng shǎo。

孟生为尊慈索诗信笔题四韵

袁宏道

少年读孟书,长大更聪明。shǎo nián dú mèng shū,zhǎng dà gèng cōng míng。
他日逢滕子,井田行不行。tā rì féng téng zi,jǐng tián xíng bù xíng。
十年奉慈教,督子若先生。shí nián fèng cí jiào,dū zi ruò xiān shēng。
将萱比轲母,知君未嫌轻。jiāng xuān bǐ kē mǔ,zhī jūn wèi xián qīng。