古诗词

哭临漳令王子声

袁宏道

垂头再哭哭声哑,长夜幽幽悲逝者。chuí tóu zài kū kū shēng yǎ,zhǎng yè yōu yōu bēi shì zhě。
破玉锤珠可惜人,天何言哉无知也。pò yù chuí zhū kě xī rén,tiān hé yán zāi wú zhī yě。
三哭眼酸泪枯欲流不得流,焚香告天愿天为我开咽喉。sān kū yǎn suān lèi kū yù liú bù dé liú,fén xiāng gào tiān yuàn tiān wèi wǒ kāi yàn hóu。
颜渊鲁高士,胡为三十一而死休。yán yuān lǔ gāo shì,hú wèi sān shí yī ér sǐ xiū。
灵均楚直臣,云何枯槁江潭望君门而媒蹇修。líng jūn chǔ zhí chén,yún hé kū gǎo jiāng tán wàng jūn mén ér méi jiǎn xiū。
云何为而投阁,贺何为而赋楼。yún hé wèi ér tóu gé,hè hé wèi ér fù lóu。
渴何为而病马,癞何为而疾牛。kě hé wèi ér bìng mǎ,lài hé wèi ér jí niú。
龙何愚而触网,鳌何细而随钩。lóng hé yú ér chù wǎng,áo hé xì ér suí gōu。
山何卑而成水,海何升而为丘。shān hé bēi ér chéng shuǐ,hǎi hé shēng ér wèi qiū。
圣者不能言,愚者不能忧。shèng zhě bù néng yán,yú zhě bù néng yōu。
释迦与老子,眯蒙双白头。shì jiā yǔ lǎo zi,mī méng shuāng bái tóu。
即如王子声,高第十二秋。jí rú wáng zi shēng,gāo dì shí èr qiū。
穷年只淹蹇,低眉拜督邮。qióng nián zhǐ yān jiǎn,dī méi bài dū yóu。
谗言复间之,刺心如戈矛。chán yán fù jiān zhī,cì xīn rú gē máo。
缠棺布三尺,栖身土一抔。chán guān bù sān chǐ,qī shēn tǔ yī póu。
嗟乎子声,汝生不能一日牙牌黑须拱手长安道,又不能拂衣故园补缀先人草。jiē hū zi shēng,rǔ shēng bù néng yī rì yá pái hēi xū gǒng shǒu zhǎng ān dào,yòu bù néng fú yī gù yuán bǔ zhuì xiān rén cǎo。
万里迢遥魄伴魂,一具瘦骨官送老。wàn lǐ tiáo yáo pò bàn hún,yī jù shòu gǔ guān sòng lǎo。
福君何其薄,夺君何其早。fú jūn hé qí báo,duó jūn hé qí zǎo。
和氏空有泣,楚国无以宝。hé shì kōng yǒu qì,chǔ guó wú yǐ bǎo。
天不平,地不平,吁嗟乎王子声。tiān bù píng,dì bù píng,xū jiē hū wáng zi shēng。
袁宏道

袁宏道

袁宏道(1568~1610)明代文学家,字中郎,又字无学,号石公,又号六休。汉族,荆州公安(今属湖北公安)人。宏道在文学上反对“文必秦汉,诗必盛唐”的风气,提出“独抒性灵,不拘格套”的性灵说。与其兄袁宗道、弟袁中道并有才名,合称“公安三袁”。 袁宏道的作品>>

猜您喜欢

法华庵看月江老衲移柏树

袁宏道

眉如霜叶骨如峦,破衲何曾畏早寒。méi rú shuāng yè gǔ rú luán,pò nà hé céng wèi zǎo hán。
夜坐连云春带雨,如今真作画图看。yè zuò lián yún chūn dài yǔ,rú jīn zhēn zuò huà tú kàn。

王闇然馆中看梅

袁宏道

乞得马家双玉鬟,清姿濯濯槿篱间。qǐ dé mǎ jiā shuāng yù huán,qīng zī zhuó zhuó jǐn lí jiān。
幽香偶逐寒风去,带却书声过别山。yōu xiāng ǒu zhú hán fēng qù,dài què shū shēng guò bié shān。

王闇然馆中看梅

袁宏道

竹外斜侵十步强,千枝万朵亚邻墙。zhú wài xié qīn shí bù qiáng,qiān zhī wàn duǒ yà lín qiáng。
东风若过黄梅节,吹得先生醋瓮香。dōng fēng ruò guò huáng méi jié,chuī dé xiān shēng cù wèng xiāng。

袁宏道

晴江滟滟鸭头丝,半管春情半别离。qíng jiāng yàn yàn yā tóu sī,bàn guǎn chūn qíng bàn bié lí。
不知陶老缘何事,也向东篱插几枝。bù zhī táo lǎo yuán hé shì,yě xiàng dōng lí chā jǐ zhī。

袁宏道

牵愁带绪弱烟中,销却东邻几颊红。qiān chóu dài xù ruò yān zhōng,xiāo què dōng lín jǐ jiá hóng。
欲把无盐比西子,老髯时复立春风。yù bǎ wú yán bǐ xī zi,lǎo rán shí fù lì chūn fēng。

袁宏道

少年容易起悲酸,每为春条惹肺肝。shǎo nián róng yì qǐ bēi suān,měi wèi chūn tiáo rě fèi gān。
而今心老烟灰灭,只作遮篱映水看。ér jīn xīn lǎo yān huī miè,zhǐ zuò zhē lí yìng shuǐ kàn。

祗园理藏完

袁宏道

贝叶重分甲乙科,残编无奈蠹虫何。bèi yè zhòng fēn jiǎ yǐ kē,cán biān wú nài dù chóng hé。
因君一问阿难老,强记如何得许多。yīn jūn yī wèn ā nán lǎo,qiáng jì rú hé dé xǔ duō。

祗园理藏完

袁宏道

书劫何须怨祖龙,南寮师弟北师公。shū jié hé xū yuàn zǔ lóng,nán liáo shī dì běi shī gōng。
元宵夜月春灯里,半入儿童火爆中。yuán xiāo yè yuè chūn dēng lǐ,bàn rù ér tóng huǒ bào zhōng。

祗园理藏完

袁宏道

收得大函万纸馀,更寻高阁作精庐。shōu dé dà hán wàn zhǐ yú,gèng xún gāo gé zuò jīng lú。
何人却出银钩手,赎取琳琅次弟书。hé rén què chū yín gōu shǒu,shú qǔ lín láng cì dì shū。

过赤壁

袁宏道

駻石奔云浪几春,黄泥坊底射洄鳞。hàn shí bēn yún làng jǐ chūn,huáng ní fāng dǐ shè huí lín。
周郎事业玻公赋,递与黄州作主人。zhōu láng shì yè bō gōng fù,dì yǔ huáng zhōu zuò zhǔ rén。

大林寺宝树

袁宏道

铁干铜肤四十围,隔峰犹自里孙枝。tiě gàn tóng fū sì shí wéi,gé fēng yóu zì lǐ sūn zhī。
涂云抹月空山里,音见东林行道时。tú yún mǒ yuè kōng shān lǐ,yīn jiàn dōng lín xíng dào shí。

大林寺宝树

袁宏道

瘦石鳞鳞带碧丝,百盘无地不青枝。shòu shí lín lín dài bì sī,bǎi pán wú dì bù qīng zhī。
人间那得西方种,问取嘉州合眼师。rén jiān nà dé xī fāng zhǒng,wèn qǔ jiā zhōu hé yǎn shī。

题天池后岭

袁宏道

往将天事问修人,碧玉苍波妄比伦。wǎng jiāng tiān shì wèn xiū rén,bì yù cāng bō wàng bǐ lún。
而今万仞峰头立,依旧圆空挂斗辰。ér jīn wàn rèn fēng tóu lì,yī jiù yuán kōng guà dòu chén。

山中逢老僧

袁宏道

拟把苍烟付老闲,廿年形影不离山。nǐ bǎ cāng yān fù lǎo xián,niàn nián xíng yǐng bù lí shān。
窗前一树盘空老,曾是天台拾子还。chuāng qián yī shù pán kōng lǎo,céng shì tiān tái shí zi hái。

山中逢老僧

袁宏道

一抹青烟沉远峦,禅心汰得似冰寒。yī mǒ qīng yān chén yuǎn luán,chán xīn tài dé shì bīng hán。
闲山闲水都休却,付与瞻风衲子看。xián shān xián shuǐ dōu xiū què,fù yǔ zhān fēng nà zi kàn。