古诗词

戚氏

俞樾

老欧阳。lǎo ōu yáng。
书斋宵读兴方长。shū zhāi xiāo dú xīng fāng zhǎng。
忽听西南,有声萧瑟惹愁肠。hū tīng xī nán,yǒu shēng xiāo sè rě chóu cháng。
推窗。tuī chuāng。
夜茫茫。yè máng máng。
呼童出户更端详。hū tóng chū hù gèng duān xiáng。
童言皎洁星月,在天横亘有银潢。tóng yán jiǎo jié xīng yuè,zài tiān héng gèn yǒu yín huáng。
四顾寥落,人声都寂,忽闻树内声藏。sì gù liáo luò,rén shēng dōu jì,hū wén shù nèi shēng cáng。
竟奔腾骤至,风雨飘忽,金铁琤瑽。jìng bēn téng zhòu zhì,fēng yǔ piāo hū,jīn tiě chēng cōng。
公乃太息彷徨。gōng nǎi tài xī páng huáng。
余识此矣,此气出金方。yú shí cǐ yǐ,cǐ qì chū jīn fāng。
秋声也、律调夷则,乐合清商。qiū shēng yě lǜ diào yí zé,lè hé qīng shāng。
俨戎行。yǎn róng xíng。
一夜万骑,腾骧所至,凛冽非常。yī yè wàn qí,téng xiāng suǒ zhì,lǐn liè fēi cháng。
草兮绿缛,木也葱茏,到此都付凋伤。cǎo xī lǜ rù,mù yě cōng lóng,dào cǐ dōu fù diāo shāng。
草木无情物,人非草木,可不思量。cǎo mù wú qíng wù,rén fēi cǎo mù,kě bù sī liàng。
万事劳形不已,苦凭持智力逞雄强。wàn shì láo xíng bù yǐ,kǔ píng chí zhì lì chěng xióng qiáng。
试思有动于中,岂能自主,精气旋摇荡。shì sī yǒu dòng yú zhōng,qǐ néng zì zhǔ,jīng qì xuán yáo dàng。
早镜中、白发三千丈。zǎo jìng zhōng bái fā sān qiān zhàng。
非复是、当日容光。fēi fù shì dāng rì róng guāng。
念我生、谁贼谁戕。niàn wǒ shēng shuí zéi shuí qiāng。
笑童儿、未解此悲凉。xiào tóng ér wèi jiě cǐ bēi liáng。
只闲庭内,虫吟唧唧,助我沾裳。zhǐ xián tíng nèi,chóng yín jī jī,zhù wǒ zhān shang。
俞樾

俞樾

俞樾(1821-1907),字荫甫,自号曲园居士,浙江德清人。清末著名学者、文学家、经学家、古文字学家、书法家。他是现代诗人俞平伯的曾祖父,章太炎、吴昌硕、日本井上陈政皆出其门下。清道光三十年(1850年)进士,曾任翰林院编修。后受咸丰皇帝赏识,放任河南学政,被御史曹登庸劾奏“试题割裂经义”,因而罢官。遂移居苏州,潜心学术达40余载。治学以经学为主,旁及诸子学、史学、训诂学,乃至戏曲、诗词、小说、书法等,可谓博大精深。海内及日本、朝鲜等国向他求学者甚众,尊之为朴学大师。 俞樾的作品>>

猜您喜欢

感事四首

俞樾

漠代和戎计最疏,重烦供帐大鸿胪。mò dài hé róng jì zuì shū,zhòng fán gōng zhàng dà hóng lú。
天吴紫凤真儿戏,清酒黄龙是誓书。tiān wú zǐ fèng zhēn ér xì,qīng jiǔ huáng lóng shì shì shū。
式璧齐廷聘鹍鹄,击钟鲁国飨鶢鶋。shì bì qí tíng pìn kūn gǔ,jī zhōng lǔ guó xiǎng yuán jū。
几时竿上垂明月,钓取吞舟海大鱼。jǐ shí gān shàng chuí míng yuè,diào qǔ tūn zhōu hǎi dà yú。

感事四首

俞樾

先朝讲武旧围场,萧瑟秋风塞外凉。xiān cháo jiǎng wǔ jiù wéi chǎng,xiāo sè qiū fēng sāi wài liáng。
早望羽车回谷口,漫劳石鼓刻岐阳。zǎo wàng yǔ chē huí gǔ kǒu,màn láo shí gǔ kè qí yáng。
飞黄一去清尘远,凝碧重来法曲荒。fēi huáng yī qù qīng chén yuǎn,níng bì zhòng lái fǎ qū huāng。
剩有开元朝士在,颓唐诗笔赋连昌。shèng yǒu kāi yuán cháo shì zài,tuí táng shī bǐ fù lián chāng。

次和宗湘文观察贺叠喜室诗

俞樾

试院论文正赏奇,兴来酒味不嫌漓。shì yuàn lùn wén zhèng shǎng qí,xīng lái jiǔ wèi bù xián lí。
自从老杜留题后,又见双丁竞爽时。zì cóng lǎo dù liú tí hòu,yòu jiàn shuāng dīng jìng shuǎng shí。
艺苑流传称盛事,师门珍重拙孙枝。yì yuàn liú chuán chēng shèng shì,shī mén zhēn zhòng zhuō sūn zhī。
阿翁闻喜轩中坐,叠喜还成叠韵诗。ā wēng wén xǐ xuān zhōng zuò,dié xǐ hái chéng dié yùn shī。

移居紫阳书院作

俞樾

旧游过眼总云烟,又向吴中借一廛。jiù yóu guò yǎn zǒng yún yān,yòu xiàng wú zhōng jiè yī chán。
韩愈偶成进学解,屈原聊赋卜居篇。hán yù ǒu chéng jìn xué jiě,qū yuán liáo fù bo jū piān。
高登坛坫虽非分,暂寄琴书亦是缘。gāo dēng tán diàn suī fēi fēn,zàn jì qín shū yì shì yuán。
输与兴公清福好,好山刚对讲堂前。shū yǔ xīng gōng qīng fú hǎo,hǎo shān gāng duì jiǎng táng qián。

移居紫阳书院作

俞樾

昔年曾此公壶觞,三十年来半已忘。xī nián céng cǐ gōng hú shāng,sān shí nián lái bàn yǐ wàng。
忽向雪泥重闻讯,剧怜泡影太匆忙。hū xiàng xuě ní zhòng wén xùn,jù lián pào yǐng tài cōng máng。
乌衣零落门庭换,铜狄摩挲感慨长。wū yī líng luò mén tíng huàn,tóng dí mó sā gǎn kǎi zhǎng。
剩有当年旧宾客,天留老眼看兴亡。shèng yǒu dāng nián jiù bīn kè,tiān liú lǎo yǎn kàn xīng wáng。

题三女史诗草其四

俞樾

文章要得江山助,不谓闺中亦有之。wén zhāng yào dé jiāng shān zhù,bù wèi guī zhōng yì yǒu zhī。
诸葛寨边曾问俗,越王台下自题诗。zhū gé zhài biān céng wèn sú,yuè wáng tái xià zì tí shī。
居然流览关河胜,岂是寻常鞶帨词。jū rán liú lǎn guān hé shèng,qǐ shì xún cháng pán shuì cí。
柳絮因风诗句好,定知传诵遍滇池。liǔ xù yīn fēng shī jù hǎo,dìng zhī chuán sòng biàn diān chí。

至常熟谒言子墓

俞樾

郁郁佳城枕大冈,颜曾而外见文章。yù yù jiā chéng zhěn dà gāng,yán céng ér wài jiàn wén zhāng。
西河并世同传教,南国千秋此破荒。xī hé bìng shì tóng chuán jiào,nán guó qiān qiū cǐ pò huāng。
偶试弦歌偕宓子,若论豪杰过陈良。ǒu shì xián gē xié mì zi,ruò lùn háo jié guò chén liáng。
一抔土在虞山麓,禹穴姚墟共久长。yī póu tǔ zài yú shān lù,yǔ xué yáo xū gòng jiǔ zhǎng。

齐物诗

俞樾

茫茫沧海几生尘,世事何劳苦认真。máng máng cāng hǎi jǐ shēng chén,shì shì hé láo kǔ rèn zhēn。
仙佛总须随处尽,蚊虻也得逐年生。xiān fú zǒng xū suí chù jǐn,wén méng yě dé zhú nián shēng。

齐物诗

俞樾

万人如海浩无边,身作飘飖不系船。wàn rén rú hǎi hào wú biān,shēn zuò piāo yáo bù xì chuán。
相守百年都是梦,偶同一饭莫非缘。xiāng shǒu bǎi nián dōu shì mèng,ǒu tóng yī fàn mò fēi yuán。

齐物诗

俞樾

休将憔悴感生平,眼底荣枯颇不惊。xiū jiāng qiáo cuì gǎn shēng píng,yǎn dǐ róng kū pǒ bù jīng。
万蜡高烧终是夜,一灯孤对也能明。wàn là gāo shāo zhōng shì yè,yī dēng gū duì yě néng míng。

齐物诗

俞樾

莫与痴人细较量,吾生何处不徜徉。mò yǔ chī rén xì jiào liàng,wú shēng hé chù bù cháng yáng。
出门一步即为远,作客十年未是长。chū mén yī bù jí wèi yuǎn,zuò kè shí nián wèi shì zhǎng。

齐物诗

俞樾

呼马呼牛总此身,悠悠俗论未为真。hū mǎ hū niú zǒng cǐ shēn,yōu yōu sú lùn wèi wèi zhēn。
周公也有流言日,盗蹠非无慕义人。zhōu gōng yě yǒu liú yán rì,dào zhí fēi wú mù yì rén。

齐物诗

俞樾

忘机底事更疑猜,私智难将造化推。wàng jī dǐ shì gèng yí cāi,sī zhì nán jiāng zào huà tuī。
麟出何尝皆是瑞,蚁生亦或不为灾。lín chū hé cháng jiē shì ruì,yǐ shēng yì huò bù wèi zāi。

齐物诗

俞樾

覆雨翻云幻蜃楼,人生何处说恩仇。fù yǔ fān yún huàn shèn lóu,rén shēng hé chù shuō ēn chóu。
戏场亦有真歌泣,骨肉非无假应酬。xì chǎng yì yǒu zhēn gē qì,gǔ ròu fēi wú jiǎ yīng chóu。

齐物诗

俞樾

处世休凭意气雄,须知事理总无穷。chù shì xiū píng yì qì xióng,xū zhī shì lǐ zǒng wú qióng。
轮蹄易遍九州内,足迹难周一室中。lún tí yì biàn jiǔ zhōu nèi,zú jì nán zhōu yī shì zhōng。