古诗词

一萼红·风菱

俞樾

指江乡。zhǐ jiāng xiāng。
有一绳斜界,采采水中央。yǒu yī shéng xié jiè,cǎi cǎi shuǐ zhōng yāng。
鞋角同尖,弓腰比曲,青翠堆满筠筐。xié jiǎo tóng jiān,gōng yāo bǐ qū,qīng cuì duī mǎn yún kuāng。
趁秋老、风檐高挂,任儿童、谗口不教尝。chèn qiū lǎo fēng yán gāo guà,rèn ér tóng chán kǒu bù jiào cháng。
几日西风,销磨玉质,干透琼浆。jǐ rì xī fēng,xiāo mó yù zhì,gàn tòu qióng jiāng。
看取晶盘盛到,似瘦来家令,老去秋娘。kàn qǔ jīng pán shèng dào,shì shòu lái jiā lìng,lǎo qù qiū niáng。
面目虽皴,腰肢尽细,多少余味包藏。miàn mù suī cūn,yāo zhī jǐn xì,duō shǎo yú wèi bāo cáng。
还自笑、形骸槁木,论风调、与尔最相当。hái zì xiào xíng hái gǎo mù,lùn fēng diào yǔ ěr zuì xiāng dāng。
但博饶甜作相,休惜年光。dàn bó ráo tián zuò xiāng,xiū xī nián guāng。
俞樾

俞樾

俞樾(1821-1907),字荫甫,自号曲园居士,浙江德清人。清末著名学者、文学家、经学家、古文字学家、书法家。他是现代诗人俞平伯的曾祖父,章太炎、吴昌硕、日本井上陈政皆出其门下。清道光三十年(1850年)进士,曾任翰林院编修。后受咸丰皇帝赏识,放任河南学政,被御史曹登庸劾奏“试题割裂经义”,因而罢官。遂移居苏州,潜心学术达40余载。治学以经学为主,旁及诸子学、史学、训诂学,乃至戏曲、诗词、小说、书法等,可谓博大精深。海内及日本、朝鲜等国向他求学者甚众,尊之为朴学大师。 俞樾的作品>>

猜您喜欢

齐物诗

俞樾

世间倚伏本相因,何处亨衢何处屯。shì jiān yǐ fú běn xiāng yīn,hé chù hēng qú hé chù tún。
乌喙毒偏能治病,马肝美或竟伤人。wū huì dú piān néng zhì bìng,mǎ gān měi huò jìng shāng rén。

舟中三君子诗舵

俞樾

路当平处能持重,势到穷时妙转移。lù dāng píng chù néng chí zhòng,shì dào qióng shí miào zhuǎn yí。
只惜功多人不见,艰难惟有后人知。zhǐ xī gōng duō rén bù jiàn,jiān nán wéi yǒu hòu rén zhī。

舟中三君子诗舵

俞樾

深山风雪炼奇才,入世偏工挽与推。shēn shān fēng xuě liàn qí cái,rù shì piān gōng wǎn yǔ tuī。
指点教人深处去,支持出我险中来。zhǐ diǎn jiào rén shēn chù qù,zhī chí chū wǒ xiǎn zhōng lái。

舟中三君子诗舵

俞樾

挽得茫茫既倒澜,旁人误作系援看。wǎn dé máng máng jì dào lán,páng rén wù zuò xì yuán kàn。
但夸直上扶摇易,那识居高汲引难。dàn kuā zhí shàng fú yáo yì,nà shí jū gāo jí yǐn nán。

题曾文正公手书一侧后

俞樾

淋漓妙墨一编开,作对还如笑语陪。lín lí miào mò yī biān kāi,zuò duì hái rú xiào yǔ péi。
我读公诗拜公像,昨宵公自梦中来。wǒ dú gōng shī bài gōng xiàng,zuó xiāo gōng zì mèng zhōng lái。

题黄韵珊孝廉桃溪雪传奇后

俞樾

曾向秦台泣凤皇,红颜碧葬更悽凉。céng xiàng qín tái qì fèng huáng,hóng yán bì zàng gèng qī liáng。
春风写入黄荃笔,卅里坑边土尚香。chūn fēng xiě rù huáng quán bǐ,sà lǐ kēng biān tǔ shàng xiāng。

题黄韵珊孝廉桃溪雪传奇后

俞樾

绮年才调女相如,翰墨留题遍国初。qǐ nián cái diào nǚ xiāng rú,hàn mò liú tí biàn guó chū。
一掷危崖千古事,眉楼羞杀老尚书。yī zhì wēi yá qiān gǔ shì,méi lóu xiū shā lǎo shàng shū。

题黄韵珊孝廉桃溪雪传奇后

俞樾

记昔看山到永嘉,永康城外屡停车。jì xī kàn shān dào yǒng jiā,yǒng kāng chéng wài lǚ tíng chē。
来迟未遇哦松客,谁与城西访杏花。lái chí wèi yù ó sōng kè,shuí yǔ chéng xī fǎng xìng huā。

题黄韵珊孝廉桃溪雪传奇后

俞樾

离合悲欢任意编,传奇体例想当然。lí hé bēi huān rèn yì biān,chuán qí tǐ lì xiǎng dāng rán。
我今更定瑶华谱,续得佳人命一年。wǒ jīn gèng dìng yáo huá pǔ,xù dé jiā rén mìng yī nián。

宋文恪墓毁有感

俞樾

世事茫茫不可轮,一重公案此中存。shì shì máng máng bù kě lún,yī zhòng gōng àn cǐ zhōng cún。
请开海禁宋文恪,今日轮车走墓门。qǐng kāi hǎi jìn sòng wén kè,jīn rì lún chē zǒu mù mén。

题唐六如集即赠易笏山方伯笏山自言六如后身也

俞樾

桃花山馆久荒凉,剩有留传翰墨香。táo huā shān guǎn jiǔ huāng liáng,shèng yǒu liú chuán hàn mò xiāng。
明代两人真可惜,解元唐与状元康。míng dài liǎng rén zhēn kě xī,jiě yuán táng yǔ zhuàng yuán kāng。

题唐六如集即赠易笏山方伯笏山自言六如后身也

俞樾

六如皆幻本非真,明月居然有后身。liù rú jiē huàn běn fēi zhēn,míng yuè jū rán yǒu hòu shēn。
珍重遗诗与遗画,一时付与再来人。zhēn zhòng yí shī yǔ yí huà,yī shí fù yǔ zài lái rén。

调三六桥

俞樾

里外湖堤两六桥,相传一十二条桥。lǐ wài hú dī liǎng liù qiáo,xiāng chuán yī shí èr tiáo qiáo。
诗人别有六桥在,三六居然十八桥。shī rén bié yǒu liù qiáo zài,sān liù jū rán shí bā qiáo。

口占二绝

俞樾

篮舆屈曲入山行,天为清游特放行。lán yú qū qū rù shān xíng,tiān wèi qīng yóu tè fàng xíng。
却好五云最深处,闲鸥威凤共联盟。què hǎo wǔ yún zuì shēn chù,xián ōu wēi fèng gòng lián méng。

口占二绝

俞樾

此来襟带有江湖,自觉尊前诗胆粗。cǐ lái jīn dài yǒu jiāng hú,zì jué zūn qián shī dǎn cū。
不及老彭豪更甚,右拈吟管左提壶。bù jí lǎo péng háo gèng shén,yòu niān yín guǎn zuǒ tí hú。