古诗词

黄老

陶安

神哉变化机,黄帝尧舜氏。shén zāi biàn huà jī,huáng dì yáo shùn shì。
垂衣民自化,制作初盛美。chuí yī mín zì huà,zhì zuò chū shèng měi。
皇风与帝德,轩辕会终始。huáng fēng yǔ dì dé,xuān yuán huì zhōng shǐ。
上衍羲农业,下肇唐虞理。shàng yǎn xī nóng yè,xià zhào táng yú lǐ。
斯文昌圣统,大法建人纪。sī wén chāng shèng tǒng,dà fǎ jiàn rén jì。
末世怪诞流,放荡言僻诡。mò shì guài dàn liú,fàng dàng yán pì guǐ。
膝行崆峒山,问道广成子。xī xíng kōng dòng shān,wèn dào guǎng chéng zi。
鼎湖昼升天,冉冉乘龙起。dǐng hú zhòu shēng tiān,rǎn rǎn chéng lóng qǐ。
群臣攀须堕,抱弓葬冠履。qún chén pān xū duò,bào gōng zàng guān lǚ。
乃为方士祖,继者独聃耳。nǎi wèi fāng shì zǔ,jì zhě dú dān ěr。
秦汉称黄老,清静遂仿此。qín hàn chēng huáng lǎo,qīng jìng suì fǎng cǐ。
圣人亦人类,有生必有死。shèng rén yì rén lèi,yǒu shēng bì yǒu sǐ。
安得臂为翰,腐尸青冥里。ān dé bì wèi hàn,fǔ shī qīng míng lǐ。
宣尼赞周易,三圣同一轨。xuān ní zàn zhōu yì,sān shèng tóng yī guǐ。
跻老侪诸黄,无乃伤鄙俚。jī lǎo chái zhū huáng,wú nǎi shāng bǐ lǐ。
或云黄石公,倒置尤非是。huò yún huáng shí gōng,dào zhì yóu fēi shì。
向使邹孟出,排辟岂得已。xiàng shǐ zōu mèng chū,pái pì qǐ dé yǐ。
医家祠有熊,贬与方技齿。yī jiā cí yǒu xióng,biǎn yǔ fāng jì chǐ。
我久厌俗谈,一刷万古耻。wǒ jiǔ yàn sú tán,yī shuā wàn gǔ chǐ。

陶安

明太平府当涂人,字主敬。元顺帝至正四年举人。授明道书院山长,避乱家居。朱元璋取太平,安出迎,留参幕府,任左司员外郎。洪武元年任知制诰兼修国史,寻出任江西行省参知政事,卒官。有《陶学士集》。 陶安的作品>>

猜您喜欢

题画牛

陶安

坤道生,生为子。kūn dào shēng,shēng wèi zi。
母牛貌,其性情。mǔ niú mào,qí xìng qíng。
载行载休,草茂泉清。zài xíng zài xiū,cǎo mào quán qīng。
从犊后先,恐其渴饥,爱发于天。cóng dú hòu xiān,kǒng qí kě jī,ài fā yú tiān。