古诗词

留别方伯刘公

孙承恩

圣主敷皇极,名臣重保釐。shèng zhǔ fū huáng jí,míng chén zhòng bǎo lí。
千年开泰运,八叶际昌期。qiān nián kāi tài yùn,bā yè jì chāng qī。
公也山川秀,巍然柱石资。gōng yě shān chuān xiù,wēi rán zhù shí zī。
萧何元应昴,傅说又骑箕。xiāo hé yuán yīng mǎo,fù shuō yòu qí jī。
德盛人规范,才隆帝简知。dé shèng rén guī fàn,cái lóng dì jiǎn zhī。
毕公终辅相,方叔暂藩维。bì gōng zhōng fǔ xiāng,fāng shū zàn fān wéi。
令出风雷动,恩行雨露滋。lìng chū fēng léi dòng,ēn xíng yǔ lù zī。
百司遵约束,多士仰光仪。bǎi sī zūn yuē shù,duō shì yǎng guāng yí。
老手便繁剧,宠才大展施。lǎo shǒu biàn fán jù,chǒng cái dà zhǎn shī。
劳心虽惕励,退食每逶迤。láo xīn suī tì lì,tuì shí měi wēi yí。
勋业今如此,台衡实在兹。xūn yè jīn rú cǐ,tái héng shí zài zī。
讵云追丙魏,直可继皋夔。jù yún zhuī bǐng wèi,zhí kě jì gāo kuí。
望重心逾下,官崇礼益卑。wàng zhòng xīn yú xià,guān chóng lǐ yì bēi。
故交虽久暌,葑菲正无遗。gù jiāo suī jiǔ kuí,fēng fēi zhèng wú yí。
贱子惭庸劣,穷居叹蹇奇。jiàn zi cán yōng liè,qióng jū tàn jiǎn qí。
壮心空突兀,末路竟差池。zhuàng xīn kōng tū wù,mò lù jìng chà chí。
鄙俗方嗤哂,高情独奖推。bǐ sú fāng chī shěn,gāo qíng dú jiǎng tuī。
赤心真自托,青眼匪公谁。chì xīn zhēn zì tuō,qīng yǎn fěi gōng shuí。
德较丘山重,恩同鞠育慈。dé jiào qiū shān zhòng,ēn tóng jū yù cí。
岂惟勤佩服,直欲镂肝脾。qǐ wéi qín pèi fú,zhí yù lòu gān pí。
未信终沦落,还当策钝疲。wèi xìn zhōng lún luò,hái dāng cè dùn pí。
埋光羞匣剑,脱颖志囊锥。mái guāng xiū xiá jiàn,tuō yǐng zhì náng zhuī。
落落乾坤大,悠悠岁月迟。luò luò qián kūn dà,yōu yōu suì yuè chí。
焉能心怏怏,只是守规规。yān néng xīn yàng yàng,zhǐ shì shǒu guī guī。
自许当雄奋,从来耻伏雌。zì xǔ dāng xióng fèn,cóng lái chǐ fú cí。
酬恩尤有地,报德岂无时。chóu ēn yóu yǒu dì,bào dé qǐ wú shí。
行矣真难负,天乎不可期。xíng yǐ zhēn nán fù,tiān hū bù kě qī。
愿公多福祉,阅世享期颐。yuàn gōng duō fú zhǐ,yuè shì xiǎng qī yí。
搦管纾情愫,当缄更忸怩。nuò guǎn shū qíng sù,dāng jiān gèng niǔ ní。
莫能名大德,聊用识微私。mò néng míng dà dé,liáo yòng shí wēi sī。
欲别心尤恋,临岐意独悲。yù bié xīn yóu liàn,lín qí yì dú bēi。
西风吹去棹,翘首又天涯。xī fēng chuī qù zhào,qiào shǒu yòu tiān yá。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

题杂画册

孙承恩

烟柳碧毿毿,泥融燕子酣。yān liǔ bì sān sān,ní róng yàn zi hān。
断肠春色好,无处似江南。duàn cháng chūn sè hǎo,wú chù shì jiāng nán。

石洞中画梅

孙承恩

小洞罗浮似,孤根倚壁斜。xiǎo dòng luó fú shì,gū gēn yǐ bì xié。
夜深明月下,疑是雪中花。yè shēn míng yuè xià,yí shì xuě zhōng huā。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

烟柳绿毿毿,桃红着雨酣。yān liǔ lǜ sān sān,táo hóng zhe yǔ hān。
春风迟步屐,幽意满江南。chūn fēng chí bù jī,yōu yì mǎn jiāng nán。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

空山夜寂阒,萝月挂岩头。kōng shān yè jì qù,luó yuè guà yán tóu。
凭栏发清啸,松风吹满楼。píng lán fā qīng xiào,sōng fēng chuī mǎn lóu。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

落日沉大堤,湖上归舟少。luò rì chén dà dī,hú shàng guī zhōu shǎo。
遥遥望村居,浩歌水云渺。yáo yáo wàng cūn jū,hào gē shuǐ yún miǎo。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

空山岁云暮,寒雪积深谷。kōng shān suì yún mù,hán xuě jī shēn gǔ。
中有避世人,长镵斫黄独。zhōng yǒu bì shì rén,zhǎng chán zhuó huáng dú。

题画册一十二首

孙承恩

朔雪暗郊原,溪桥行彳亍。shuò xuě àn jiāo yuán,xī qiáo xíng chì chù。
不闻鸟雀喧,惟听折松竹。bù wén niǎo què xuān,wéi tīng zhé sōng zhú。

题画册一十二首

孙承恩

长松落空翠,风至起箫笙。zhǎng sōng luò kōng cuì,fēng zhì qǐ xiāo shēng。
道人无别事,终日诵黄庭。dào rén wú bié shì,zhōng rì sòng huáng tíng。

题画册一十二首

孙承恩

仙境非人世,云山终古青。xiān jìng fēi rén shì,yún shān zhōng gǔ qīng。
夜来春雨足,斫得松根苓。yè lái chūn yǔ zú,zhuó dé sōng gēn líng。

题画册一十二首

孙承恩

落日策蹇驴,西风吹葛衣。luò rì cè jiǎn lǘ,xī fēng chuī gé yī。
征鸿起江渚,一一背人飞。zhēng hóng qǐ jiāng zhǔ,yī yī bèi rén fēi。

题画册一十二首

孙承恩

寒雪断人踪,千山无鸟声。hán xuě duàn rén zōng,qiān shān wú niǎo shēng。
扁舟欲何适,莫是剡溪行。biǎn zhōu yù hé shì,mò shì shàn xī xíng。

题画册一十二首

孙承恩

罨画溪山似,扁舟出柳阴。yǎn huà xī shān shì,biǎn zhōu chū liǔ yīn。
水风浮淡爽,凉月照虚襟。shuǐ fēng fú dàn shuǎng,liáng yuè zhào xū jīn。

题画册一十二首

孙承恩

尘世无闲人,青山有剩地。chén shì wú xián rén,qīng shān yǒu shèng dì。
相对不言语,祗话山中事。xiāng duì bù yán yǔ,zhī huà shān zhōng shì。

题画册一十二首

孙承恩

山浮草阁幽,竹影落清泚。shān fú cǎo gé yōu,zhú yǐng luò qīng cǐ。
爱此潺潺声,尘襟净如洗。ài cǐ chán chán shēng,chén jīn jìng rú xǐ。

题画册一十二首

孙承恩

碧树障红尘,山亭多白云。bì shù zhàng hóng chén,shān tíng duō bái yún。
清谈欣有伴,送酒可无人。qīng tán xīn yǒu bàn,sòng jiǔ kě wú rén。