古诗词

两松

孙承恩

两松谁移来,眼底生突兀。liǎng sōng shuí yí lái,yǎn dǐ shēng tū wù。
故人知我意,惠与百金值。gù rén zhī wǒ yì,huì yǔ bǎi jīn zhí。
其高馀二寻,其荫可数席。qí gāo yú èr xún,qí yīn kě shù xí。
根柯大如盎,谓是两世物。gēn kē dà rú àng,wèi shì liǎng shì wù。
当其初移时,至费百夫力。dāng qí chū yí shí,zhì fèi bǎi fū lì。
舁载劳车舟,经从破垣壁。yú zài láo chē zhōu,jīng cóng pò yuán bì。
我初疑其艰,不任迁徙厄。wǒ chū yí qí jiān,bù rèn qiān xǐ è。
培根致其深,壅土致其密。péi gēn zhì qí shēn,yōng tǔ zhì qí mì。
其上维长绠,其下镇巨石。qí shàng wéi zhǎng gěng,qí xià zhèn jù shí。
迩来当炎熇,高架障赤日。ěr lái dāng yán hè,gāo jià zhàng chì rì。
园丁苦奔命,灌溉靡敢佚。yuán dīng kǔ bēn mìng,guàn gài mí gǎn yì。
初时逮今兹,蓂荚亦屡易。chū shí dǎi jīn zī,míng jiá yì lǚ yì。
天泽与人为,并至两无失。tiān zé yǔ rén wèi,bìng zhì liǎng wú shī。
生意微发舒,濯濯吐嫩碧。shēng yì wēi fā shū,zhuó zhuó tǔ nèn bì。
已见抽新芽,相将结佳实。yǐ jiàn chōu xīn yá,xiāng jiāng jié jiā shí。
幽胜增草堂,磊落压群植。yōu shèng zēng cǎo táng,lěi luò yā qún zhí。
浮生靡长世,贞干乃阅历。fú shēng mí zhǎng shì,zhēn gàn nǎi yuè lì。
讵知百年后,谁主亦谁客。jù zhī bǎi nián hòu,shuí zhǔ yì shuí kè。
大观眇宇宙,玄悟等空色。dà guān miǎo yǔ zhòu,xuán wù děng kōng sè。
因歌两松诗,一笑聊自释。yīn gē liǎng sōng shī,yī xiào liáo zì shì。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

故园修竹日在目中家人来都下问以诗五首

孙承恩

园中竹影常嫌薄,水北曾教添植之。yuán zhōng zhú yǐng cháng xián báo,shuǐ běi céng jiào tiān zhí zhī。
莫为速成移本杂,只愁过臈误栽时。mò wèi sù chéng yí běn zá,zhǐ chóu guò là wù zāi shí。
畬田须计栖牛室,禄赐堪为结屋赀。shē tián xū jì qī niú shì,lù cì kān wèi jié wū zī。
乞得圣恩许归去,衰慵应慰素心期。qǐ dé shèng ēn xǔ guī qù,shuāi yōng yīng wèi sù xīn qī。

故园修竹日在目中家人来都下问以诗五首

孙承恩

故园修竹近何如,屋后筼筜百数馀。gù yuán xiū zhú jìn hé rú,wū hòu yún dāng bǎi shù yú。
雨洗翠帘当曲径,风飘香雪落残书。yǔ xǐ cuì lián dāng qū jìng,fēng piāo xiāng xuě luò cán shū。
莫将稚笋堪清供,况可顽童砟钓鱼。mò jiāng zhì sǔn kān qīng gōng,kuàng kě wán tóng zhǎ diào yú。
纵适敢希唐士达,赋归或似汉时疏。zòng shì gǎn xī táng shì dá,fù guī huò shì hàn shí shū。

故园修竹日在目中家人来都下问以诗五首

孙承恩

一圃新除五亩宽,更栽修竹百千竿。yī pǔ xīn chú wǔ mǔ kuān,gèng zāi xiū zhú bǎi qiān gān。
杏桃不负春阳媚,冰雪须留晚节看。xìng táo bù fù chūn yáng mèi,bīng xuě xū liú wǎn jié kàn。
莫信砟来辰日好,要知培过上番难。mò xìn zhǎ lái chén rì hǎo,yào zhī péi guò shàng fān nán。
会开南北深深径,来往溪桥策杖看。huì kāi nán běi shēn shēn jìng,lái wǎng xī qiáo cè zhàng kàn。

故园修竹日在目中家人来都下问以诗五首

孙承恩

竹也平生最爱之,草堂分植更添奇。zhú yě píng shēng zuì ài zhī,cǎo táng fēn zhí gèng tiān qí。
隔溪已教重开径,力壅还愁或后时。gé xī yǐ jiào zhòng kāi jìng,lì yōng hái chóu huò hòu shí。
要使连云移巨本,可无向日挺高枝。yào shǐ lián yún yí jù běn,kě wú xiàng rì tǐng gāo zhī。
鹧鸪烟里春深候,拟趁幽人赋缘漪。zhè gū yān lǐ chūn shēn hòu,nǐ chèn yōu rén fù yuán yī。

寄赠张石窗大尹

孙承恩

忆昨文场识俊英,五茸出宰看君行。yì zuó wén chǎng shí jùn yīng,wǔ rōng chū zǎi kàn jūn xíng。
编氓久习循良政,老我能无桑梓情。biān máng jiǔ xí xún liáng zhèng,lǎo wǒ néng wú sāng zǐ qíng。
共说姚崇春有脚,悬知子产颂将成。gòng shuō yáo chóng chūn yǒu jiǎo,xuán zhī zi chǎn sòng jiāng chéng。
凭谁试上高城望,万里天空月正明。píng shuí shì shàng gāo chéng wàng,wàn lǐ tiān kōng yuè zhèng míng。

和许龙石同年会诗三首

孙承恩

宦途三十七年过,回首今看第几科。huàn tú sān shí qī nián guò,huí shǒu jīn kàn dì jǐ kē。
岁月浪从忙里去,交情偏觉暮年多。suì yuè làng cóng máng lǐ qù,jiāo qíng piān jué mù nián duō。
疏慵老我真何补,勋业群公自不磨。shū yōng lǎo wǒ zhēn hé bǔ,xūn yè qún gōng zì bù mó。
胜会弗常欣此夕,狂歌聊用慰蹉跎。shèng huì fú cháng xīn cǐ xī,kuáng gē liáo yòng wèi cuō tuó。

和许龙石同年会诗三首

孙承恩

联翩岁月几经过,尚忆先皇第二科。lián piān suì yuè jǐ jīng guò,shàng yì xiān huáng dì èr kē。
契阔惊心兄弟少,风花转眼变更多。qì kuò jīng xīn xiōng dì shǎo,fēng huā zhuǎn yǎn biàn gèng duō。
已看世务俱成幻,独有交情不易磨。yǐ kàn shì wù jù chéng huàn,dú yǒu jiāo qíng bù yì mó。
惭负清时无寸补,敢因日暮叹蹉跎。cán fù qīng shí wú cùn bǔ,gǎn yīn rì mù tàn cuō tuó。

和许龙石同年会诗三首

孙承恩

从前岁月等虚过,此夕传杯话昔科。cóng qián suì yuè děng xū guò,cǐ xī chuán bēi huà xī kē。
不讶萍蓬飘转易,独嗟兄弟仳离多。bù yà píng péng piāo zhuǎn yì,dú jiē xiōng dì pǐ lí duō。
鬓毛莫计纷如雪,意气须教老不磨。bìn máo mò jì fēn rú xuě,yì qì xū jiào lǎo bù mó。
黾勉及时期报主,只今吾已愧蹉跎。mǐn miǎn jí shí qī bào zhǔ,zhǐ jīn wú yǐ kuì cuō tuó。

和艮所留别韵

孙承恩

久别风标喜再瞻,客斋话对雨廉纤。jiǔ bié fēng biāo xǐ zài zhān,kè zhāi huà duì yǔ lián xiān。
高怀自喜清闲胜,舆论同嗟岁月淹。gāo huái zì xǐ qīng xián shèng,yú lùn tóng jiē suì yuè yān。
会有徵书还棨节,且将行色冒寒岩。huì yǒu zhēng shū hái qǐ jié,qiě jiāng xíng sè mào hán yán。
阳春已是难为和,况复新章韵更严。yáng chūn yǐ shì nán wèi hé,kuàng fù xīn zhāng yùn gèng yán。

和答王舜钦送别诗韵二首

孙承恩

吾道都来出处间,清朝敢谓直躬难。wú dào dōu lái chū chù jiān,qīng cháo gǎn wèi zhí gōng nán。
衰慵病每思丹饵,猿鹿心惟恋故山。shuāi yōng bìng měi sī dān ěr,yuán lù xīn wéi liàn gù shān。
天诏宠临愁莫避,冥鸿飞去羡难扳。tiān zhào chǒng lín chóu mò bì,míng hóng fēi qù xiàn nán bān。
何当恳乞终投隐,日与溪翁野老班。hé dāng kěn qǐ zhōng tóu yǐn,rì yǔ xī wēng yě lǎo bān。

和答王舜钦送别诗韵二首

孙承恩

野性从来水石间,仕途只觉病躯难。yě xìng cóng lái shuǐ shí jiān,shì tú zhǐ jué bìng qū nán。
种放误教徵北阙,谢安自合卧东山。zhǒng fàng wù jiào zhēng běi quē,xiè ān zì hé wò dōng shān。
白发愁予增感慨,丹崖无路可跻扳。bái fā chóu yǔ zēng gǎn kǎi,dān yá wú lù kě jī bān。
吾人出处原无定,巢许伊周若是班。wú rén chū chù yuán wú dìng,cháo xǔ yī zhōu ruò shì bān。

七夕舟中二首

孙承恩

又报天孙渡鹊桥,银河清浅路迢迢。yòu bào tiān sūn dù què qiáo,yín hé qīng qiǎn lù tiáo tiáo。
剩将欢聚勤渠意,一慰佳期岁月遥。shèng jiāng huān jù qín qú yì,yī wèi jiā qī suì yuè yáo。
翕散千年谁识测,神光午夜记飘摇。xī sàn qiān nián shuí shí cè,shén guāng wǔ yè jì piāo yáo。
却思小院当年夜,坐看长空月晕消。què sī xiǎo yuàn dāng nián yè,zuò kàn zhǎng kōng yuè yūn xiāo。

七夕舟中二首

孙承恩

灵鹊何年叠作桥,桥横银汉望迢迢。líng què hé nián dié zuò qiáo,qiáo héng yín hàn wàng tiáo tiáo。
须知终古常相偶,便隔经年未是遥。xū zhī zhōng gǔ cháng xiāng ǒu,biàn gé jīng nián wèi shì yáo。
云旆晓分天漠漠,星轺风汩影摇摇。yún pèi xiǎo fēn tiān mò mò,xīng yáo fēng gǔ yǐng yáo yáo。
乾坤此事终茫昧,质向巫咸惑未消。qián kūn cǐ shì zhōng máng mèi,zhì xiàng wū xián huò wèi xiāo。

大参沈凤峰进表事竣言还次少湖韵致别意

孙承恩

客怀何处向人论,除却君亲孰是恩。kè huái hé chù xiàng rén lùn,chú què jūn qīn shú shì ēn。
满眼交游嗟我老,到头名姓几人存。mǎn yǎn jiāo yóu jiē wǒ lǎo,dào tóu míng xìng jǐ rén cún。
朝天已罄南山祝,定省行称北海尊。cháo tiān yǐ qìng nán shān zhù,dìng shěng xíng chēng běi hǎi zūn。
忠孝羡君今日事,不堪挥袂别都门。zhōng xiào xiàn jūn jīn rì shì,bù kān huī mèi bié dōu mén。

仆衰年病体复来都下情兴可知再用韵一首并呈凤峰一笑

孙承恩

向来心事得同论,去住谁非荷圣恩。xiàng lái xīn shì dé tóng lùn,qù zhù shuí fēi hé shèng ēn。
老我惭随英俊后,怜君独见故交存。lǎo wǒ cán suí yīng jùn hòu,lián jūn dú jiàn gù jiāo cún。
风尘宦海嗟萍迹,笋蕨茅堂忆旧尊。fēng chén huàn hǎi jiē píng jì,sǔn jué máo táng yì jiù zūn。
执手临岐意无限,为君离思到家门。zhí shǒu lín qí yì wú xiàn,wèi jūn lí sī dào jiā mén。