古诗词

王梅翁从祀文山祠纪事

孙承恩

宋家南渡国运倾,中原扰攘多凭陵。sòng jiā nán dù guó yùn qīng,zhōng yuán rǎo rǎng duō píng líng。
海岳震荡天地否,日月惨淡无光晶。hǎi yuè zhèn dàng tiān dì fǒu,rì yuè cǎn dàn wú guāng jīng。
承平养贤三百祀,厚泽深仁浃心髓。chéng píng yǎng xián sān bǎi sì,hòu zé shēn rén jiā xīn suǐ。
负国忘君间有之,忠义相望不胜纪。fù guó wàng jūn jiān yǒu zhī,zhōng yì xiāng wàng bù shèng jì。
文山先生世伟人,堂堂节概摩苍旻。wén shān xiān shēng shì wěi rén,táng táng jié gài mó cāng mín。
一时幕府盛宾友,英贤契合从如云。yī shí mù fǔ shèng bīn yǒu,yīng xián qì hé cóng rú yún。
就中王子更奇杰,慷慨平生慕忠烈。jiù zhōng wáng zi gèng qí jié,kāng kǎi píng shēng mù zhōng liè。
义骨原锤百鍊钢,丹衷独藏三斗血。yì gǔ yuán chuí bǎi liàn gāng,dān zhōng dú cáng sān dòu xuè。
文山起奋勤王师,天命已去谁能支。wén shān qǐ fèn qín wáng shī,tiān mìng yǐ qù shuí néng zhī。
北风吹折藻旌旆,仓皇文相遭囚羁。běi fēng chuī zhé zǎo jīng pèi,cāng huáng wén xiāng zāo qiú jī。
伤心再睹田横客,意气凛凛填胸臆。shāng xīn zài dǔ tián héng kè,yì qì lǐn lǐn tián xiōng yì。
风尘澒洞不自保,岭海间关死无益。fēng chén hòng dòng bù zì bǎo,lǐng hǎi jiān guān sǐ wú yì。
君臣师友义莫酬,北望恸哭烟云愁。jūn chén shī yǒu yì mò chóu,běi wàng tòng kū yān yún chóu。
生事死祭两不怍,气激雷电江河流。shēng shì sǐ jì liǎng bù zuò,qì jī léi diàn jiāng hé liú。
朅来宇宙知几年,炳炳遗迹星日悬。qiè lái yǔ zhòu zhī jǐ nián,bǐng bǐng yí jì xīng rì xuán。
文山之祠高北斗,一堂配食还诸贤。wén shān zhī cí gāo běi dòu,yī táng pèi shí hái zhū xián。
论世当时孰遗失,介推不与从君绩。lùn shì dāng shí shú yí shī,jiè tuī bù yǔ cóng jūn jì。
王子芳名自难泯,有识固为斯文惜。wáng zi fāng míng zì nán mǐn,yǒu shí gù wèi sī wén xī。
文孙自是忠孝传,表章先德应拳拳。wén sūn zì shì zhōng xiào chuán,biǎo zhāng xiān dé yīng quán quán。
独勒长疏献天子,一朝俎豆增其间。dú lēi zhǎng shū xiàn tiān zi,yī cháo zǔ dòu zēng qí jiān。
巍巍庙貌回生姿,寒泉蘋藻兴遐思。wēi wēi miào mào huí shēng zī,hán quán píng zǎo xīng xiá sī。
纲常允系岂漫尔,显晦有数须明时。gāng cháng yǔn xì qǐ màn ěr,xiǎn huì yǒu shù xū míng shí。
霸业雄图宁久赖,天理人心镇常在。bà yè xióng tú níng jiǔ lài,tiān lǐ rén xīn zhèn cháng zài。
因观盛事激予衷,为赋长歌一寄慨。yīn guān shèng shì jī yǔ zhōng,wèi fù zhǎng gē yī jì kǎi。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

题杂画册

孙承恩

烟柳碧毿毿,泥融燕子酣。yān liǔ bì sān sān,ní róng yàn zi hān。
断肠春色好,无处似江南。duàn cháng chūn sè hǎo,wú chù shì jiāng nán。

石洞中画梅

孙承恩

小洞罗浮似,孤根倚壁斜。xiǎo dòng luó fú shì,gū gēn yǐ bì xié。
夜深明月下,疑是雪中花。yè shēn míng yuè xià,yí shì xuě zhōng huā。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

烟柳绿毿毿,桃红着雨酣。yān liǔ lǜ sān sān,táo hóng zhe yǔ hān。
春风迟步屐,幽意满江南。chūn fēng chí bù jī,yōu yì mǎn jiāng nán。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

空山夜寂阒,萝月挂岩头。kōng shān yè jì qù,luó yuè guà yán tóu。
凭栏发清啸,松风吹满楼。píng lán fā qīng xiào,sōng fēng chuī mǎn lóu。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

落日沉大堤,湖上归舟少。luò rì chén dà dī,hú shàng guī zhōu shǎo。
遥遥望村居,浩歌水云渺。yáo yáo wàng cūn jū,hào gē shuǐ yún miǎo。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

空山岁云暮,寒雪积深谷。kōng shān suì yún mù,hán xuě jī shēn gǔ。
中有避世人,长镵斫黄独。zhōng yǒu bì shì rén,zhǎng chán zhuó huáng dú。

题画册一十二首

孙承恩

朔雪暗郊原,溪桥行彳亍。shuò xuě àn jiāo yuán,xī qiáo xíng chì chù。
不闻鸟雀喧,惟听折松竹。bù wén niǎo què xuān,wéi tīng zhé sōng zhú。

题画册一十二首

孙承恩

长松落空翠,风至起箫笙。zhǎng sōng luò kōng cuì,fēng zhì qǐ xiāo shēng。
道人无别事,终日诵黄庭。dào rén wú bié shì,zhōng rì sòng huáng tíng。

题画册一十二首

孙承恩

仙境非人世,云山终古青。xiān jìng fēi rén shì,yún shān zhōng gǔ qīng。
夜来春雨足,斫得松根苓。yè lái chūn yǔ zú,zhuó dé sōng gēn líng。

题画册一十二首

孙承恩

落日策蹇驴,西风吹葛衣。luò rì cè jiǎn lǘ,xī fēng chuī gé yī。
征鸿起江渚,一一背人飞。zhēng hóng qǐ jiāng zhǔ,yī yī bèi rén fēi。

题画册一十二首

孙承恩

寒雪断人踪,千山无鸟声。hán xuě duàn rén zōng,qiān shān wú niǎo shēng。
扁舟欲何适,莫是剡溪行。biǎn zhōu yù hé shì,mò shì shàn xī xíng。

题画册一十二首

孙承恩

罨画溪山似,扁舟出柳阴。yǎn huà xī shān shì,biǎn zhōu chū liǔ yīn。
水风浮淡爽,凉月照虚襟。shuǐ fēng fú dàn shuǎng,liáng yuè zhào xū jīn。

题画册一十二首

孙承恩

尘世无闲人,青山有剩地。chén shì wú xián rén,qīng shān yǒu shèng dì。
相对不言语,祗话山中事。xiāng duì bù yán yǔ,zhī huà shān zhōng shì。

题画册一十二首

孙承恩

山浮草阁幽,竹影落清泚。shān fú cǎo gé yōu,zhú yǐng luò qīng cǐ。
爱此潺潺声,尘襟净如洗。ài cǐ chán chán shēng,chén jīn jìng rú xǐ。

题画册一十二首

孙承恩

碧树障红尘,山亭多白云。bì shù zhàng hóng chén,shān tíng duō bái yún。
清谈欣有伴,送酒可无人。qīng tán xīn yǒu bàn,sòng jiǔ kě wú rén。