古诗词

七夕

孙承恩

商飙振庭柯,大火以流西。shāng biāo zhèn tíng kē,dà huǒ yǐ liú xī。
乌鹊填桥渡银汉,又是双星会合时。wū què tián qiáo dù yín hàn,yòu shì shuāng xīng huì hé shí。
兹事古传言,茫昧理莫据。zī shì gǔ chuán yán,máng mèi lǐ mò jù。
承讹踵缪益附会,天孙锡巧人间世。chéng é zhǒng móu yì fù huì,tiān sūn xī qiǎo rén jiān shì。
骈罗?饵瓜果新,儿祈女拜纷成群。pián luó ěr guā guǒ xīn,ér qí nǚ bài fēn chéng qún。
柳州之柳忝学道,亦自喋喋鸣酸辛。liǔ zhōu zhī liǔ tiǎn xué dào,yì zì dié dié míng suān xīn。
吾闻隆古时,大道靡巧拙。wú wén lóng gǔ shí,dà dào mí qiǎo zhuō。
元气既以凿,奸伪乃百出。yuán qì jì yǐ záo,jiān wěi nǎi bǎi chū。
殚力竭知日益工,更欲乞取将何终。dān lì jié zhī rì yì gōng,gèng yù qǐ qǔ jiāng hé zhōng。
我意天孙心,岂不为世恫。wǒ yì tiān sūn xīn,qǐ bù wèi shì dòng。
无由挽回古淳朴,尚肯锡与滋民凶。wú yóu wǎn huí gǔ chún pǔ,shàng kěn xī yǔ zī mín xiōng。
涂塞民聪明,知巧并黜息。tú sāi mín cōng míng,zhī qiǎo bìng chù xī。
太朴庶可还,民德不戕贼。tài pǔ shù kě hái,mín dé bù qiāng zéi。
我自大拙世莫伦,从吾聊用全吾真。wǒ zì dà zhuō shì mò lún,cóng wú liáo yòng quán wú zhēn。
再巧再拙徒漫云,草堂幽幽当此辰,且对明月挥清尊。zài qiǎo zài zhuō tú màn yún,cǎo táng yōu yōu dāng cǐ chén,qiě duì míng yuè huī qīng zūn。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

和放棹即景兼述怀三首

孙承恩

尘外黄金贱,尊中白发微。chén wài huáng jīn jiàn,zūn zhōng bái fā wēi。
昔贤多遁世,老我巳忘机。xī xián duō dùn shì,lǎo wǒ sì wàng jī。
明月如堪约,白云何日归。míng yuè rú kān yuē,bái yún hé rì guī。
浮云应勘破,吾欲问渔矶。fú yún yīng kān pò,wú yù wèn yú jī。

致政归

孙承恩

休假经年疏,归来此日情。xiū jiǎ jīng nián shū,guī lái cǐ rì qíng。
只缘忧老病,敢谓薄荣名。zhǐ yuán yōu lǎo bìng,gǎn wèi báo róng míng。
击壤诗频讽,思玄赋欲成。jī rǎng shī pín fěng,sī xuán fù yù chéng。
柴门稀客过,吾亦懒将迎。chái mén xī kè guò,wú yì lǎn jiāng yíng。

题北溪耕读卷

孙承恩

卜筑清溪上,衡门枕稻区。bo zhù qīng xī shàng,héng mén zhěn dào qū。
桑麻深绕屋,烟水绿平渠。sāng má shēn rào wū,yān shuǐ lǜ píng qú。
倚杖歌黄鹄,呼儿具小车。yǐ zhàng gē huáng gǔ,hū ér jù xiǎo chē。
石林堪晚对,随意阅残书。shí lín kān wǎn duì,suí yì yuè cán shū。

园中漫兴

孙承恩

小圃闭深春,居闲适性真。xiǎo pǔ bì shēn chūn,jū xián shì xìng zhēn。
治蔬思抱瓮,尝笋欲开尊。zhì shū sī bào wèng,cháng sǔn yù kāi zūn。
老矣无高兴,稀哉几故人。lǎo yǐ wú gāo xīng,xī zāi jǐ gù rén。
林泉聊尔已,不复问朝绅。lín quán liáo ěr yǐ,bù fù wèn cháo shēn。

避寇入城寓居官廨

孙承恩

避寇此来居,兼旬伏暑馀。bì kòu cǐ lái jū,jiān xún fú shǔ yú。
高城鸣柝后,落日闭门初。gāo chéng míng tuò hòu,luò rì bì mén chū。
风月自清景,帘栊非故庐。fēng yuè zì qīng jǐng,lián lóng fēi gù lú。
草堂时在望,竹影上窗虚。cǎo táng shí zài wàng,zhú yǐng shàng chuāng xū。

慰侄孙友仁昌祖居宅俱罹寇燬二首

孙承恩

祖屋成灰烬,倭夷很毒情。zǔ wū chéng huī jìn,wō yí hěn dú qíng。
我闻增慨叹,汝定泪纵横。wǒ wén zēng kǎi tàn,rǔ dìng lèi zòng héng。
已已无深痛,徐徐可再营。yǐ yǐ wú shēn tòng,xú xú kě zài yíng。
才能年更富,宁患业无成。cái néng nián gèng fù,níng huàn yè wú chéng。

慰侄孙友仁昌祖居宅俱罹寇燬二首

孙承恩

世事宁非数,人生合有灾。shì shì níng fēi shù,rén shēng hé yǒu zāi。
几年劳积累,一日变灰埃。jǐ nián láo jī lèi,yī rì biàn huī āi。
出谷莺非托,迁巢燕亦猜。chū gǔ yīng fēi tuō,qiān cháo yàn yì cāi。
但看勤植立,天意有安排。dàn kàn qín zhí lì,tiān yì yǒu ān pái。

卜居

孙承恩

避寇来城郭,仓皇就此居。bì kòu lái chéng guō,cāng huáng jiù cǐ jū。
敢思求巨丽,幸得免忧虞。gǎn sī qiú jù lì,xìng dé miǎn yōu yú。
草舍邻翁过,蔬畦稚子锄。cǎo shě lín wēng guò,shū qí zhì zi chú。
地偏情未稳,吾自忆吾庐。dì piān qíng wèi wěn,wú zì yì wú lú。

城卜值重午

孙承恩

海上旌旗满,人间令节临。hǎi shàng jīng qí mǎn,rén jiān lìng jié lín。
乱离天不顾,樽酒我何心。luàn lí tiān bù gù,zūn jiǔ wǒ hé xīn。
井邑炎烟遍,村墟杀气深。jǐng yì yán yān biàn,cūn xū shā qì shēn。
逃移思骨肉,何处觅来音。táo yí sī gǔ ròu,hé chù mì lái yīn。

盗贼

孙承恩

盗贼何充斥,咆哮剧虎狼。dào zéi hé chōng chì,páo xiāo jù hǔ láng。
焚烧靡孑遗,逃窜各仓皇。fén shāo mí jié yí,táo cuàn gè cāng huáng。
骨肉稀音问,交游有死亡。gǔ ròu xī yīn wèn,jiāo yóu yǒu sǐ wáng。
忧来频怅望,清泪湿衣裳。yōu lái pín chàng wàng,qīng lèi shī yī shang。

大雷雨二首

孙承恩

忽听轰雷震,浑疑大地摇。hū tīng hōng léi zhèn,hún yí dà dì yáo。
滂沱鸣急澍,挥霍走狂飙。pāng tuó míng jí shù,huī huò zǒu kuáng biāo。
玄化杳难测,天威默自昭。xuán huà yǎo nán cè,tiān wēi mò zì zhāo。
凶顽嗟已甚,应得尔魂消。xiōng wán jiē yǐ shén,yīng dé ěr hún xiāo。

大雷雨二首

孙承恩

枭翥与鸱张,难当尔跳梁。xiāo zhù yǔ chī zhāng,nán dāng ěr tiào liáng。
嗟无罴虎将,恨纵猰㺄狂。jiē wú pí hǔ jiāng,hèn zòng yà yǔ kuáng。
罪恶己盈贯,神明自鉴量。zuì è jǐ yíng guàn,shén míng zì jiàn liàng。
将无轰霹雳,万里净炎荒。jiāng wú hōng pī lì,wàn lǐ jìng yán huāng。

寇退述怀

孙承恩

闻道倭夷退,贪残志巳充。wén dào wō yí tuì,tān cán zhì sì chōng。
官军犹假息,将帅可言功。guān jūn yóu jiǎ xī,jiāng shuài kě yán gōng。
天意含糊里,人心战惕中。tiān yì hán hú lǐ,rén xīn zhàn tì zhōng。
莫教桑梓地,再见燎烟红。mò jiào sāng zǐ dì,zài jiàn liáo yān hóng。

乱后出城二首

孙承恩

刁斗声犹在,疮痍痛正深。diāo dòu shēng yóu zài,chuāng yí tòng zhèng shēn。
田庐迷故业,飘泊慰归心。tián lú mí gù yè,piāo pō wèi guī xīn。
生理浑无赖,催科况可任。shēng lǐ hún wú lài,cuī kē kuàng kě rèn。
感时添老泪,到处一沾襟。gǎn shí tiān lǎo lèi,dào chù yī zhān jīn。

乱后出城二首

孙承恩

变乱岁时更,皇天未洗兵。biàn luàn suì shí gèng,huáng tiān wèi xǐ bīng。
连村才一突,十口半无生。lián cūn cái yī tū,shí kǒu bàn wú shēng。
宿鸟无栖托,孤嫠接道行。sù niǎo wú qī tuō,gū lí jiē dào xíng。
艰难勤救死,愁听说催徵。jiān nán qín jiù sǐ,chóu tīng shuō cuī zhēng。