古诗词

砚江歌

孙承恩

此江不出岷山源,乃在金子陶泓方寸间。cǐ jiāng bù chū mín shān yuán,nǎi zài jīn zi táo hóng fāng cùn jiān。
一泓泠泠贮微涓,敛之不盈杯,沛之浩渺弥大千。yī hóng líng líng zhù wēi juān,liǎn zhī bù yíng bēi,pèi zhī hào miǎo mí dà qiān。
无体象兮无津涎,会四溟兮通百川。wú tǐ xiàng xī wú jīn xián,huì sì míng xī tōng bǎi chuān。
静深有本其出变化恍莫测,滚滚何啻万斛泉。jìng shēn yǒu běn qí chū biàn huà huǎng mò cè,gǔn gǔn hé chì wàn hú quán。
激为波涛吞吐漰湃自震荡,舒为沦漪潺湲演迤相回旋。jī wèi bō tāo tūn tǔ pēng pài zì zhèn dàng,shū wèi lún yī chán yuán yǎn yí xiāng huí xuán。
流风蒸雷滃雨雾,鲸掷鳌抃鱼龙舞。liú fēng zhēng léi wēng yǔ wù,jīng zhì áo biàn yú lóng wǔ。
疏凿非因神禹功,气势不假阳侯怒。shū záo fēi yīn shén yǔ gōng,qì shì bù jiǎ yáng hóu nù。
狂驰撼即墨,馀润濡管城。kuáng chí hàn jí mò,yú rùn rú guǎn chéng。
呼吸万汇搜精英,金子擅之成大名。hū xī wàn huì sōu jīng yīng,jīn zi shàn zhī chéng dà míng。
望洋愧我心胆惊,渊然苍然不可以正视,不敢涯涘矧敢争。wàng yáng kuì wǒ xīn dǎn jīng,yuān rán cāng rán bù kě yǐ zhèng shì,bù gǎn yá sì shěn gǎn zhēng。
伟哉江兮吾欲藉尔溉八夤、润九土,俯沿后世,仰溯前古。wěi zāi jiāng xī wú yù jí ěr gài bā yín rùn jiǔ tǔ,fǔ yán hòu shì,yǎng sù qián gǔ。
荡涤宇宙秽,洗濯日月昏。dàng dí yǔ zhòu huì,xǐ zhuó rì yuè hūn。
上昭至德光,下雪生民冤。shàng zhāo zhì dé guāng,xià xuě shēng mín yuān。
三灵尽朗彻,六合无垢氛。sān líng jǐn lǎng chè,liù hé wú gòu fēn。
功与元气侔,万古流浑浑。gōng yǔ yuán qì móu,wàn gǔ liú hún hún。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

夷齐图二首

孙承恩

孤竹先生铁肺肝,采薇甘死首阳山。gū zhú xiān shēng tiě fèi gān,cǎi wēi gān sǐ shǒu yáng shān。
乾坤不朽君臣义,万古清风激懦顽。qián kūn bù xiǔ jūn chén yì,wàn gǔ qīng fēng jī nuò wán。

贺杨麟山生子晬日三首

孙承恩

眉目分明玉雪肤,只今宁止识之无。méi mù fēn míng yù xuě fū,zhǐ jīn níng zhǐ shí zhī wú。
他时解事应无忘,汤饼筵中有老夫。tā shí jiě shì yīng wú wàng,tāng bǐng yán zhōng yǒu lǎo fū。

贺杨麟山生子晬日三首

孙承恩

尔父藏书万卷馀,朝来为汝一掀须。ěr fù cáng shū wàn juǎn yú,cháo lái wèi rǔ yī xiān xū。
只今已解耽文字,能读焉知不是渠。zhǐ jīn yǐ jiě dān wén zì,néng dú yān zhī bù shì qú。

贺杨麟山生子晬日三首

孙承恩

玉果犀钱与肆筵,兰汤初出气轩轩。yù guǒ xī qián yǔ sì yán,lán tāng chū chū qì xuān xuān。
试看拈动惊人坐,不是干戈即豆笾。shì kàn niān dòng jīng rén zuò,bù shì gàn gē jí dòu biān。

招友人赏莲二首

孙承恩

小圃来稀怯病身,芙渠空浸一池云。xiǎo pǔ lái xī qiè bìng shēn,fú qú kōng jìn yī chí yún。
今朝忽动看花兴,洗?池边只待君。jīn cháo hū dòng kàn huā xīng,xǐ chí biān zhǐ dài jūn。

招友人赏莲二首

孙承恩

池上红云映碧澜,草亭偏称把杯看。chí shàng hóng yún yìng bì lán,cǎo tíng piān chēng bǎ bēi kàn。
莫教一日蹉跎过,零落馀香空翠盘。mò jiào yī rì cuō tuó guò,líng luò yú xiāng kōng cuì pán。

阴雨连日阻赏莲之约花事亦少歇矣复得一绝速诸君子

孙承恩

我亦禅心悟色空,石栏干畔倚微风。wǒ yì chán xīn wù sè kōng,shí lán gàn pàn yǐ wēi fēng。
从渠一夜都零落,要吸清香试碧筒。cóng qú yī yè dōu líng luò,yào xī qīng xiāng shì bì tǒng。

寄书京中故人

孙承恩

南北关河又隔年,欲传书札意茫然。nán běi guān hé yòu gé nián,yù chuán shū zhá yì máng rán。
形容别后看将老,惟有迂疏只似前。xíng róng bié hòu kàn jiāng lǎo,wéi yǒu yū shū zhǐ shì qián。

汤君朝仪以菊一本见惠色甚佳用韵一首为谢

孙承恩

一枝荷子赠孤妍,风致依稀似昔年。yī zhī hé zi zèng gū yán,fēng zhì yī xī shì xī nián。
不用白衣醉元亮,只消清赏更悠然。bù yòng bái yī zuì yuán liàng,zhǐ xiāo qīng shǎng gèng yōu rán。

元夕

孙承恩

六街灯火竞喧喧,长笛短箫声沸天。liù jiē dēng huǒ jìng xuān xuān,zhǎng dí duǎn xiāo shēng fèi tiān。
老子故无儿女态,一灯清焰称高眠。lǎo zi gù wú ér nǚ tài,yī dēng qīng yàn chēng gāo mián。

题小画雪景

孙承恩

朝来积雪欲没胫,冲寒特特樵前林。cháo lái jī xuě yù méi jìng,chōng hán tè tè qiáo qián lín。
东邻措大酒初熟,待尔煮鱼茅屋深。dōng lín cuò dà jiǔ chū shú,dài ěr zhǔ yú máo wū shēn。

书扇勉馆生二首

孙承恩

谁是图南孰草莱,男儿须拟出群才。shuí shì tú nán shú cǎo lái,nán ér xū nǐ chū qún cái。
试将前哲依稀数,卿相何曾有种来。shì jiāng qián zhé yī xī shù,qīng xiāng hé céng yǒu zhǒng lái。

书扇勉馆生二首

孙承恩

白日西飞东逝波,无闻吾已愧蹉跎。bái rì xī fēi dōng shì bō,wú wén wú yǐ kuì cuō tuó。
后生堪畏还堪惜,可使光阴只漫过。hòu shēng kān wèi hái kān xī,kě shǐ guāng yīn zhǐ màn guò。

别故园

孙承恩

芳草凄凄思欲迷,雄蜂雌蝶各东西。fāng cǎo qī qī sī yù mí,xióng fēng cí dié gè dōng xī。
殷勤独有黄鹂好,送我终朝着意啼。yīn qín dú yǒu huáng lí hǎo,sòng wǒ zhōng cháo zhe yì tí。

出门

孙承恩

出门儿女各悲啼,去住那堪共别离。chū mén ér nǚ gè bēi tí,qù zhù nà kān gòng bié lí。
我有两行珍重泪,无端今日亦双垂。wǒ yǒu liǎng xíng zhēn zhòng lèi,wú duān jīn rì yì shuāng chuí。