古诗词

贞雁篇

孙承恩

双雁从何来,翔集芦渚中。shuāng yàn cóng hé lái,xiáng jí lú zhǔ zhōng。
雌雄两婉妮,鸣声谐嗈嗈。cí xióng liǎng wǎn nī,míng shēng xié yōng yōng。
西风萧萧月惨惨,虞人举网当夜半。xī fēng xiāo xiāo yuè cǎn cǎn,yú rén jǔ wǎng dāng yè bàn。
网得其一即货之,剪铩羽翼留庭隈。wǎng dé qí yī jí huò zhī,jiǎn shā yǔ yì liú tíng wēi。
雄耶雌耶逸者谁,飞飞随来鸣声悲。xióng yé cí yé yì zhě shuí,fēi fēi suí lái míng shēng bēi。
屋角盘旋朝复暝,上下哀呼两相应。wū jiǎo pán xuán cháo fù míng,shàng xià āi hū liǎng xiāng yīng。
天高地下空断肠,日落风凄吊孤影。tiān gāo dì xià kōng duàn cháng,rì luò fēng qī diào gū yǐng。
孤影无奈何,下地来与俱。gū yǐng wú nài hé,xià dì lái yǔ jù。
见似不见人,自甘送微躯。jiàn shì bù jiàn rén,zì gān sòng wēi qū。
引脰宛转鸣,若泣若诉别。yǐn dòu wǎn zhuǎn míng,ruò qì ruò sù bié。
噭噭中夜声弗休,朝来视之交颈绝。jiào jiào zhōng yè shēng fú xiū,cháo lái shì zhī jiāo jǐng jué。
云天杳杳双魂征,幸免一魂悲弗平。yún tiān yǎo yǎo shuāng hún zhēng,xìng miǎn yī hún bēi fú píng。
此雁此雁义且贞,惟欲同死不独生。cǐ yàn cǐ yàn yì qiě zhēn,wéi yù tóng sǐ bù dú shēng。
我观人夫妇,生各申婉嬿。wǒ guān rén fū fù,shēng gè shēn wǎn yàn。
一朝大故及,炎炎志中变。yī cháo dà gù jí,yán yán zhì zhōng biàn。
从一宁知不二天,但为新人巧妆炫。cóng yī níng zhī bù èr tiān,dàn wèi xīn rén qiǎo zhuāng xuàn。
末俗纷纷物不如,听我慷慨歌贞雁。mò sú fēn fēn wù bù rú,tīng wǒ kāng kǎi gē zhēn yàn。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

题杂画册

孙承恩

烟柳碧毿毿,泥融燕子酣。yān liǔ bì sān sān,ní róng yàn zi hān。
断肠春色好,无处似江南。duàn cháng chūn sè hǎo,wú chù shì jiāng nán。

石洞中画梅

孙承恩

小洞罗浮似,孤根倚壁斜。xiǎo dòng luó fú shì,gū gēn yǐ bì xié。
夜深明月下,疑是雪中花。yè shēn míng yuè xià,yí shì xuě zhōng huā。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

烟柳绿毿毿,桃红着雨酣。yān liǔ lǜ sān sān,táo hóng zhe yǔ hān。
春风迟步屐,幽意满江南。chūn fēng chí bù jī,yōu yì mǎn jiāng nán。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

空山夜寂阒,萝月挂岩头。kōng shān yè jì qù,luó yuè guà yán tóu。
凭栏发清啸,松风吹满楼。píng lán fā qīng xiào,sōng fēng chuī mǎn lóu。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

落日沉大堤,湖上归舟少。luò rì chén dà dī,hú shàng guī zhōu shǎo。
遥遥望村居,浩歌水云渺。yáo yáo wàng cūn jū,hào gē shuǐ yún miǎo。

题画为许松皋赋四首

孙承恩

空山岁云暮,寒雪积深谷。kōng shān suì yún mù,hán xuě jī shēn gǔ。
中有避世人,长镵斫黄独。zhōng yǒu bì shì rén,zhǎng chán zhuó huáng dú。

题画册一十二首

孙承恩

朔雪暗郊原,溪桥行彳亍。shuò xuě àn jiāo yuán,xī qiáo xíng chì chù。
不闻鸟雀喧,惟听折松竹。bù wén niǎo què xuān,wéi tīng zhé sōng zhú。

题画册一十二首

孙承恩

长松落空翠,风至起箫笙。zhǎng sōng luò kōng cuì,fēng zhì qǐ xiāo shēng。
道人无别事,终日诵黄庭。dào rén wú bié shì,zhōng rì sòng huáng tíng。

题画册一十二首

孙承恩

仙境非人世,云山终古青。xiān jìng fēi rén shì,yún shān zhōng gǔ qīng。
夜来春雨足,斫得松根苓。yè lái chūn yǔ zú,zhuó dé sōng gēn líng。

题画册一十二首

孙承恩

落日策蹇驴,西风吹葛衣。luò rì cè jiǎn lǘ,xī fēng chuī gé yī。
征鸿起江渚,一一背人飞。zhēng hóng qǐ jiāng zhǔ,yī yī bèi rén fēi。

题画册一十二首

孙承恩

寒雪断人踪,千山无鸟声。hán xuě duàn rén zōng,qiān shān wú niǎo shēng。
扁舟欲何适,莫是剡溪行。biǎn zhōu yù hé shì,mò shì shàn xī xíng。

题画册一十二首

孙承恩

罨画溪山似,扁舟出柳阴。yǎn huà xī shān shì,biǎn zhōu chū liǔ yīn。
水风浮淡爽,凉月照虚襟。shuǐ fēng fú dàn shuǎng,liáng yuè zhào xū jīn。

题画册一十二首

孙承恩

尘世无闲人,青山有剩地。chén shì wú xián rén,qīng shān yǒu shèng dì。
相对不言语,祗话山中事。xiāng duì bù yán yǔ,zhī huà shān zhōng shì。

题画册一十二首

孙承恩

山浮草阁幽,竹影落清泚。shān fú cǎo gé yōu,zhú yǐng luò qīng cǐ。
爱此潺潺声,尘襟净如洗。ài cǐ chán chán shēng,chén jīn jìng rú xǐ。

题画册一十二首

孙承恩

碧树障红尘,山亭多白云。bì shù zhàng hóng chén,shān tíng duō bái yún。
清谈欣有伴,送酒可无人。qīng tán xīn yǒu bàn,sòng jiǔ kě wú rén。