古诗词

孤鹤行

孙承恩

沈子赠我此孤鹤,长颈翛翛瘦躯阁。shěn zi zèng wǒ cǐ gū hè,zhǎng jǐng xiāo xiāo shòu qū gé。
羽翼摧伤色惨阻,野性似不堪羁缚。yǔ yì cuī shāng sè cǎn zǔ,yě xìng shì bù kān jī fù。
向人惊掷犹未驯,掩抑知渠意非乐。xiàng rén jīng zhì yóu wèi xùn,yǎn yì zhī qú yì fēi lè。
时窥只影立清沼,应有遐心思碧落。shí kuī zhǐ yǐng lì qīng zhǎo,yīng yǒu xiá xīn sī bì luò。
整翼欲舞还复休,引颈将鸣更中却。zhěng yì yù wǔ hái fù xiū,yǐn jǐng jiāng míng gèng zhōng què。
竹下羞同燕雀群,日长独向莓苔啄。zhú xià xiū tóng yàn què qún,rì zhǎng dú xiàng méi tái zhuó。
老夫平生甚爱此,顾玩时时不嫌数。lǎo fū píng shēng shén ài cǐ,gù wán shí shí bù xián shù。
焚香鼓琴日与俦,主如老夫亦不恶。fén xiāng gǔ qín rì yǔ chóu,zhǔ rú lǎo fū yì bù è。
我家园亭白日静,水石幽森俨林壑。wǒ jiā yuán tíng bái rì jìng,shuǐ shí yōu sēn yǎn lín hè。
尘嚣纷华不汝干,似此岂不堪栖托。chén xiāo fēn huá bù rǔ gàn,shì cǐ qǐ bù kān qī tuō。
老夫惜汝亦良至,汝独漠然无领略。lǎo fū xī rǔ yì liáng zhì,rǔ dú mò rán wú lǐng lüè。
罗罼悬空万里悲,鸾凤似有三山约。luó bì xuán kōng wàn lǐ bēi,luán fèng shì yǒu sān shān yuē。
风尘扰扰羽毛短,云霄阴阴天路邈。fēng chén rǎo rǎo yǔ máo duǎn,yún xiāo yīn yīn tiān lù miǎo。
迟尔三年长养成,任子去去翔寥廓。chí ěr sān nián zhǎng yǎng chéng,rèn zi qù qù xiáng liáo kuò。

孙承恩

明松江华亭人,字贞父(甫),号毅斋。孙衍子。正德六年进士。授编修,历官礼部尚书,兼掌詹事府。嘉靖三十二年斋宫设醮,以不肯遵旨穿道士服,罢职归。文章深厚尔雅。工书善画,尤擅人物。有《历代圣贤像赞》、《让溪堂草稿》、《鉴古韵语》。 孙承恩的作品>>

猜您喜欢

舟中漫兴二首

孙承恩

平生酷有耽山癖,恨不移家住近山。píng shēng kù yǒu dān shān pǐ,hèn bù yí jiā zhù jìn shān。
万里兹行差慰意,看山去了看山还。wàn lǐ zī xíng chà wèi yì,kàn shān qù le kàn shān hái。

舟中漫兴二首

孙承恩

万里天南泛使槎,不堪乡思乱如麻。wàn lǐ tiān nán fàn shǐ chá,bù kān xiāng sī luàn rú má。
梦魂不为青山隔,昨夜分明又到家。mèng hún bù wèi qīng shān gé,zuó yè fēn míng yòu dào jiā。

舟中夜坐

孙承恩

山头斗柄挂寒芒,烟水浮空正渺茫。shān tóu dòu bǐng guà hán máng,yān shuǐ fú kōng zhèng miǎo máng。
坐久不知江月落,满身风露湿衣裳。zuò jiǔ bù zhī jiāng yuè luò,mǎn shēn fēng lù shī yī shang。

梦得家信

孙承恩

欲见家书苦未因,梦中昨夜寄来新。yù jiàn jiā shū kǔ wèi yīn,mèng zhōng zuó yè jì lái xīn。
朦胧别语浑忘却,两字平安看最真。méng lóng bié yǔ hún wàng què,liǎng zì píng ān kàn zuì zhēn。

归次嘉兴喜儿侄来候二首

孙承恩

无限离愁未易裁,今朝不觉笑颜开。wú xiàn lí chóu wèi yì cái,jīn cháo bù jué xiào yán kāi。
春风江上孤舟近,乌帽青衫见汝来。chūn fēng jiāng shàng gū zhōu jìn,wū mào qīng shān jiàn rǔ lái。

归次嘉兴喜儿侄来候二首

孙承恩

何事今朝散客愁,阿咸兄弟候归舟。hé shì jīn cháo sàn kè chóu,ā xián xiōng dì hòu guī zhōu。
惊看忽忽无他问,白发慈亲健在不。jīng kàn hū hū wú tā wèn,bái fā cí qīn jiàn zài bù。

早春同友人闲行因过太清道院

孙承恩

乘闲聊复作闲人,竹杖芒鞋趁早春。chéng xián liáo fù zuò xián rén,zhú zhàng máng xié chèn zǎo chūn。
林下水边时纵步,绝胜都市踏红尘。lín xià shuǐ biān shí zòng bù,jué shèng dōu shì tà hóng chén。

过太清道院有感

孙承恩

竹楼曾为习诗章,卷里犹看墨色光。zhú lóu céng wèi xí shī zhāng,juǎn lǐ yóu kàn mò sè guāng。
作者主人半零落,空馀苍翠拂云长。zuò zhě zhǔ rén bàn líng luò,kōng yú cāng cuì fú yún zhǎng。

诸友有和复得三首

孙承恩

天将清景付幽人,合写新诗报答春。tiān jiāng qīng jǐng fù yōu rén,hé xiě xīn shī bào dá chūn。
残雪压梅浑有态,暖风吹草不生尘。cán xuě yā méi hún yǒu tài,nuǎn fēng chuī cǎo bù shēng chén。

诸友有和复得三首

孙承恩

洞口春阴长绿苔,云关斜傍竹林开。dòng kǒu chūn yīn zhǎng lǜ tái,yún guān xié bàng zhú lín kāi。
城中车马人如沸,谁似先生肯独来。chéng zhōng chē mǎ rén rú fèi,shuí shì xiān shēng kěn dú lái。

诸友有和复得三首

孙承恩

续得淮南招隐章,幽怀抵死惜春光。xù dé huái nán zhāo yǐn zhāng,yōu huái dǐ sǐ xī chūn guāng。
经旬不出郊原步,绿草相将叶渐长。jīng xún bù chū jiāo yuán bù,lǜ cǎo xiāng jiāng yè jiàn zhǎng。

再叠三首

孙承恩

乾坤谁是百年人,莫为闲愁枉却春。qián kūn shuí shì bǎi nián rén,mò wèi xián chóu wǎng què chūn。
试看昔人行乐处,荒台无地积秋尘。shì kàn xī rén xíng lè chù,huāng tái wú dì jī qiū chén。

再叠三首

孙承恩

烟暗园林雨没苔,春愁如织郁难开。yān àn yuán lín yǔ méi tái,chūn chóu rú zhī yù nán kāi。
不将幽意偷寻乐,容易霜华上鬓来。bù jiāng yōu yì tōu xún lè,róng yì shuāng huá shàng bìn lái。

再叠三首

孙承恩

彩笔聊拈赋短章,朝来微雨洗年光。cǎi bǐ liáo niān fù duǎn zhāng,cháo lái wēi yǔ xǐ nián guāng。
山花一树草堂静,啼鸟数声春意长。shān huā yī shù cǎo táng jìng,tí niǎo shù shēng chūn yì zhǎng。

竹亭纳凉二首

孙承恩

茗碗炉薰枕簟清,竹阴亭子嫩凉生。míng wǎn lú xūn zhěn diàn qīng,zhú yīn tíng zi nèn liáng shēng。
城中滚滚红尘满,犹有忙人暴日行。chéng zhōng gǔn gǔn hóng chén mǎn,yóu yǒu máng rén bào rì xíng。